Chương 23: Đối đầu với chính cung nương nương (2)
“Đúng vậy, nhưng tôi nghĩ là chắc sắp phải đổi kim chủ rồi, tôi còn muốn thật lòng cảm ơn anh Liên Thành vì đã giúp tôi tìm một kim chủ mới tốt như vậy.”
Dung Nhan nâng tay lên, nhìn chiếc nhẫn to trên đó, cười vô cùng thật lòng, “Anh Tô ra tay hào phóng thật đấy.”
Tống Nhu Nhiên sững sờ một lát rồi hỏi: “Cô Dung thật đúng là khác với những người con gái khác, Liên Thành là một người đàn ông tốt như vậy, cô không thấy tiếc khi buông tay sao?”
Dung Nhan cẩn thận cất chiếc nhẫn vào túi xách, gảy một chút tóc, cười nói: “Thực ra cô Tống không cần phải thấy lo lắng vì tôi, cũng không cần thử tôi như vậy, bởi vì tôi chỉ cần tiền, tôi không thèm làm chính cung nương nương đâu. Tôi chắc chắn sẽ không trở thành loại tồn tại uy hiếp cô, cô nên lo lắng những người đã muốn tiền lại muốn người còn muốn danh phận thì tốt hơn.”
Dung Nhan quá rõ ràng chính mình muốn cái gì. Tiền mới là nền tảng của cuộc sống của người phụ nữ. Còn đàn ông ấy hả, hứ, là cái gì chứ?
Có thể ăn sao?
Bắt lấy người đàn ông quá phù phiếm rồi, ai biết khi nào anh ta sẽ chán ghét cô, ai biết khi nào anh ta sẽ lại thọc một đao sau lưng cô, không bằng cầm tiền chắc chắn trong tay mới an tâm.
Tống Nhu Nhiên bị giọng điệu mỉa mai này của Dung Nhan làm cho có chút xấu hổ, nhưng trong lòng lại cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, một người phụ nữ chỉ hám tiền không hám người, ít nhất sẽ không trở thành uy hiếp của cô ta.
Dung Nhan liếc nhìn cô ta một cái, “Đối với tôi, Anh Liên Thành quả thật là người đàn ông có chất lượng cực phẩm, nhưng… tôi không phải một người có lòng tham không đáy, càng sẽ không đi bám víu vào một cái kim chủ muốn chuyển tôi cho người khác. Haiz, người làm nghề như chúng tôi phải có ánh mắt, bây giờ tôi phải đi lấy lòng anh Tô kia đây, nói không chừng ánh ta sẽ là kim chủ tiếp theo của tôi, cô không cảm thấy anh ta cũng không kém anh Liên Thành sao?”
Tống Nhu Nhiên cười rất ngọt ngào rất ân cần: “Cô Dung là một người thông minh.”
“Ha ha, cô quá khen rồi, tôi không bằng cô Tống đây được.”
Tống Nhu Nhiên lấy một cái hộp nhung nhỏ màu đen từ trong tay túi xách ra, vừa thấy liền biết là trang sức, “Đôi khuyên tai màu hồng phấn này… tôi đeo không được đẹp, làn da cô Dung trắng nõn rất thích hợp đeo nó, tôi đây liền mượn hoa dâng phật tặng cho cô, rất vui nếu cô nhận nó.”
Dung Nhan mỉm cười. Cần gì phải làm thế này chứ, sao cứ phải ép cô như vậy?
Chẳng lẽ cô không nhận nó thì có nghĩa là cô không chịu rời khỏi Liên Thành Nhã Trí sao?
Nhưng mà, nếu cô ta đã cho thì cô chắc chắn dám nhận, tiền đã dâng đến miệng thì sao cô sẽ bỏ qua được.
Dung Nhan cầm lấy cái hộp, mở ra, nhìn vào đôi bông tai kim cương tỏa sáng dưới ánh đèn, Dung Nhan cười nói: “Cảm ơn cô Tống, đẹp lắm, tôi rất thích. Chúc cô và anh Liên Thành sớm ngày thành hôn...”
“Cảm ơn lời chúc của cô Dung, bọn họ chắc đều sốt ruột chờ rồi, chúng ta nên đi ra thôi.”
“Được thôi…”
Mới vừa nói xong, điện thoại trong túi Dung Nhan vang lên.
“Xin lỗi, tôi phải trả lời điện thoại. Cô Tống hãy đi trước đi, tôi sẽ qua ngay.”
“Được… vậy tôi đi về trước.”
Tống Nhu Nhiên rời đi, Dung Nhan móc di động ra, nhìn thấy trên màn hình lập loè hai chữ to kim chủ, cô nhăn mày lại, lúc này Liên Thành Nhã Trí gọi điện thoại cho cô làm cái gì.
Cửa toilet bật mở, Dung Nhan không chú ý, cô đang cúi đầu chuyên chú nhìn di động, suy xét nghe hay không nghe.
Dung Nhan ngẩng đầu, nhìn thấy trong gương nhiều thêm một người đứng ở sau lưng mình không biết từ khi nào, Dung Nhan run run, sợ tới mức suýt nữa làm rơi điện thoại di động xuống. Cô xoay người lại, vỗ nhè nhẹ lên ngực mình, hờn dỗi nói: “Sao anh lại đột nhiên vào đây, dọa người ta sợ chết đi được.”
Làm một nhân tình, sau khi nhìn thấy kim chủ, bất kể là khi nào, chỗ nào đều phải vào trạng thái nhanh nhất.
/3417
|