Con đường theo đuổi vợ

Chương 3: Làm con tin

/10


Chương 3: Làm con tin
Editor: Serena Nguyen


Tiếng nổ mạnh kịch liệt nhanh chóng truyền đến như cô dự tính, trên lối đi là một mảnh hỗn loạn, trong khoang thuyền mọi người chạy loạn khắp nơi, mấy người phụ nữ hoảng loạn kinh hoàng hét lên, đàn ông tụ tập cùng một chỗ, vẻ mặt nghi vấn bàn luận đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Mạc Viện Viện khép chặt cửa khoang thuyền, ôm tiểu bảo trốn ở bên trong góc, Judy cầm lấy cánh tay Mạc Viện Viện ngồi ở một bên, ba người gắt gao rúc vào cùng nhau.

Rất nhanh, chấn động kịch liệt biến mất, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn mà trầm trọng cùng với tiếng hô quát thô lỗ truyền tới, Mạc Viện Viện giấu tiểu bảo ra phía sau, mặt phòng bị nhìn cửa khoang thuyền màu xám kia.

Quả nhiên chẳng bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa kịch liệt, một nam nhân mạnh mẽ vỗ cửa khoang thuyền, đồng thời hô: "Mở cửa ra, nếu không tao sẽ nổ súng."

Mạc Viện Viện không khỏi run lên, thành thật ấn phím mở cửa, cô biết rất rõ cái cửa này nhìn tưởng là rắn chắc nhưng thật ra rất yếu ớt, không chịu được súng phóng xạ bắn phá.
‘Két’ một tiếng, cửa mở ra, một tên to béo cầm súng phóng xạ trong tay chĩa vào hai cô gái và đứa trẻ bên trong, "Ngoan ngoãn đi ra, tao sẽ không tổn thương chúng mày."

Mạc Viện Viện âm thầm bĩu môi, không tổn thương mới là lạ, hội Tinh trộm xưa nay chuyên tàn nhẫn giết sạch, cướp sạch, hôm nay nhàm chán đi lên tham quan một vòng, sau đó cái gì cũng không làm mà bỏ đi hay sao? Đáp án chắc chắn là không.

Mặc kệ tin hay không tin, các cô đều phải nghe lệnh, nếu không không cần ra khỏi cửa, cô có thể ngủ yên ngay tại chỗ.

Ôm nhi tử, kéo Judy chậm rãi đi ra cửa khoang thuyền, cách đó không xa còn có mấy người cũng bị hiếp bức như vậy chậm rãi đi lên tầng trên...

Tầng hai là nhà ăn cực kì rộng rãi, Mạc Viện Viện đi vào nhìn thấy bên trong đã đứng đầy hành khách vẻ mặt sợ hãi, một tên râu quai nón cầm trong tay một khẩu súng phóng xạ đen lay láy đứng ở trên đầu, ánh mắt sắc bén quét khắp mọi người đang nơm nớp lo sợ.

Nhìn nhanh một vòng, phát hiện hạm trưởng Katel cũng ở trong đó, vì thế cô yên lặng đi tới.

Katel nhìn ba người chậm rãi đi tới, lúc cô đến bên cạnh, anh cười khổ nói: "Thực xin lỗi, tôi nên tin tưởng cô."

Mạc Viện Viện mấp máy miệng, gật đầu ý bảo, ánh mắt tiếp tục quan sát tình huống chung quanh.

Tiểu bảo khẩn trương cầm lấy tay Mạc Viện Viện, đầu không ngừng xoay qua xoay lại.

Judy tựa vào bên người tiểu bảo, như muốn dấu thằng bé ở phía sau.

"Các bạn, tôi sẽ không nói nhiều lời vô nghĩa, tiếp theo đây mời nghe kĩ những gì tôi nói, hơn nữa phải nghe theo, bằng không, ha ha, tôi nghĩ mọi người cũng không muốn biết kết quả đó là gì." Nói xong lão ta cúi xuống, ánh mắt chậm rãi đảo qua mỗi hành khách, nhìn thấy trên mặt bọn họ trừ kinh hoàng không còn gì khác, cười cười, "Lôi điện thoại ra, d'đ;l/q'đ đi đến người trước mặt mọi người, đưa tất cả tiền ra. Mời chú ý, là tất cả. Nếu để cho tao phát hiện có người dám vụng trộm giấu tiền... Ha ha, tin tao đi, nó nhất định không có số phận tốt đẹp ."

Tiếng nói vừa dứt, hai mươi mấy tên áo đen lực lưỡng xen kẽ tiến vào đám người.

Thời đại này điện thoại không chỉ có chỉ thông tin mà thôi, nó còn bao hàm rất nhiều công dụng, như tài khoản, tính cả toàn bộ Tinh võng Stars, các loại thu chi cùng với tin tức cá nhân, nói đơn giản chỉ cần còn có trí não trong tay, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết.

Bình thường nhanh và tiện như vậy mọi người đều cảm thấy thuận tiện, nhưng hiện tại chắc chắn mọi người đều không hi vọng nhanh và tiện như vậy.

Tiếng 'tách tách’ không ngừng truyền đến, rất nhanh sẽ đến bên này, trong lòng Mạc Viện Viện âm thầm kêu khổ, nếu tòa Tinh hạm này có người vì nghèo quá mà bị đánh gục, cô tin tưởng người kia nhất định là cô.

Một tên áo đen cường tráng đi đến trước mặt cô, Mạc Viện Viện nhếch miệng nở nụ cười, ý đồ làm dịu không khí, "Cái đó, tiền của tôi rất ít, anh... anh đừng để ý nhé", nói xong giơ cổ tay lên kết nói với người đó.

‘Tinh” một tiếng, người đàn ông cúi đầu nhìn chữ số, kinh ngạc phát hiện chỉ tăng 100, nhịn không được quát: "Sao cô nghèo như vậy! Chút tiền ấy mua miếng thịt thú cũng không đủ, sao cô không biết xấu hổ mang theo chút tiền ấy xuất môn?"

Mạc Viện Viện xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, nhỏ giọng: "Tôi cũng đâu có biện pháp, tất cả tiền của tôi đều dùng để mua vé rồi."

Tên đàn ông nói thầm: "Thật sự là lãng phí thời gian," nói xong thì kết nối với Judy, 'tinh' một tiếng, hắn cúi đầu nhìn điện thoại, thấy số nhảy loạn, nghĩ tiền thu không ít, cũng không tiếp tục làm khó Mạc Viện Viện; tiếp tục đi đến chỗ người khác.

Mạc Viện Viện nhìn bóng lưng tên đàn ông, khẽ khàng thở phào nhẹ nhõm, không khỏi thầm khen bản thân có dự kiến trước, trả tiền thuê nhà các loại qua tinh võng trước, hành động thật sự là rất sáng suốt.

Lướt qua những bộ mặt như cha mẹ chết chung quanh, Mạc Viện Viện nhỏ giọng hỏi Judy, "Trong tài khoản của cô có bao nhiêu Tinh tệ?"

Judy nói nhỏ: "Hơn mười lăm vạn."

"... Thật sự là người nhiều tiền." Mạc Viện Viện không thể không cảm thán.

Một tháng lương của Mạc Viện Viện là 1000 Tinh tệ, ba năm trở lại, hàng tháng cô giao cho đôi vợ chồng cứu cô còn chứa chấp cô đến nay 500 Tinh tệ làm phí sinh hoạt, lại tích tám tháng mua Dori, Die nd da nl e q uu ydo n sau đó lưu trữ Tinh tệ còn thừa hàng tháng lại, đến lúc nhận được thông báo đổi đi nơi khác, tài khoản của cô mới vừa được một vạn một Tinh tệ, chỉ tiếc còn chưa có nóng tất cả đều đã bị phân tán hết ra ngoài rồi.

Nhưng sau này cô có hỏi thăm, nghe nói lương ở tổng bộ Harris cao gấp bội so với ở đó, cho nên cô trấn an bản thân, Tinh tệ, về sau sẽ lại có.

Judy quay đầu nhìn chung quanh, cướp bóc cũng đã gần kết thúc, nhỏ giọng: "Đợi lát nữa nếu có chuyện gì, cô hãy nằm xuống ngay tại chỗ, thuận tiện tìm một người đã chết làm đệm lưng."

Mạc Viện Viện cả kinh, lập tức nhìn về phía Judy.

Thần sắc Judy bình tĩnh nhìn cô, Mạc Viện Viện nắm thật chặt cánh tay con trai, yên lặng gật gật đầu.

Mắt thấy một người cuối cùng kết nối điện thoại, Mạc Viện Viện hơi hơi ngồi xổm xuống, thả tiểu bảo xuống đất.

Bỗng nhiên 'Bùm' một tiếng, ở góc trên cùng, một người không báo trước ngã xuống, Mạc Viện Viện lập tức ôm tiểu bảo vào trong ngực, ngã trên mặt đất.

Một trận cười 'Phốc phốc', người trong đại sảnh đã giảm đi hơn một nửa, người đàn ông râu quai nón cười ha ha nói: "Những người này thật sự là ngu chết đi được, thế mà lại tin tưởng chúng ta sẽ không giết bọn họ."

Một người áo đen đi vào đại sảnh, đi đến bên cạnh người đàn ông, thấp giọng thì thầm vài câu, sắc mặt lão lập tức đại biến, "Lui lại."

Một người đàn ông áo đen nhìn những người run run đó, nói: "Thủ lĩnh, những người này làm sao bây giờ?"

Lão không kiên nhẫn nói: "Hạm đội Báo Long sẽ đến đây, nếu mày muốn chết thì cứ ở lại chỗ này xử lý bọn họ."

Người kia giật mình một cái, vội vàng đi theo người đàn ông kia, cuối cùng nghĩ nghĩ muốn bắt một nữ nhân, làm tin.

Người đàn ông kia nhìn thấy hành động của hắn, nở nụ cười, "Một người bắt một người, những người này còn có một chút tác dụng."

Nói xong, lão túm lấy Judy dáng người cao gầy, trong lòng Mạc Viện Viện căng thẳng, mày nhịn không được động động, tên đàn ông nhíu mày, "Cũng có chút thông minh, còn biết giả chết," quay đầu nhìn về phía sau, "Một người bắt lấy cô ta."

Mạc Viện Viện lập tức bị túm chặt cổ áo, lôi lên, thân hình tiểu bảo lập tức lộ ra.

Tên kia cười ha ha, "Không tệ, còn có trẻ con."

Mạc Viện Viện giận trừng mắt nhìn lão, hận không thể cắn chết lão, nhưng tên kia không chút để ý dẫn theo Judy nghênh ngang mà đi, Mạc Viện Viện chỉ nhìn đến ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Judy lúc sắp ra khỏi.

Mạc Viện Viện mím môi, quay đầu nhìn người phía sau, nhìn thấy chính là người vừa nối điện thoại, liền muốn cầu xin, "Đại ca, xin anh buông tha cho mẹ con chúng tôi đi, anh xem con tôi bé như vậy, sao anh có thể nhẫn tâm lấy chúng tôi làm lá chắn?" d'đ;l/q'đ

Người đàn ông lạnh lùng cười, "Chúng mày cũng chỉ có một giá trị lợi dụng như vậy, chết sớm sớm siêu thoát."

Mạc Viện Viện bị lời nói của tên đó làm tức đến nghiến răng, trong lòng không khỏi nảy sinh suy nghĩ ác độc, về sau nếu có thể chắc chắn phải cho hắn đẹp mặt.

Tên đàn ông chắc chắn không biết, trên đời này vuốt râu lão hổ không đáng sợ, thực sự đáng sợ chính là vuốt râu cọp mẹ một con.


/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status