Có hỉ? Tất cả mọi người vì lời này của Mặc Ngọc mà sửng sốt trong giây lát, kể cả Lăng Nhã, theo bản năng, nàng vuốt ve bụng nhỏ của mình, có chút không tin, là thật sao? Ở đây có một sinh mệnh đang hình thành thật sao?
“Sao ngươi biết, chẳng lẽ ngươi từng sinh con rồi hay sao?” Lời này vừa ra khỏi miệng, Lý Vệ liền bị Mặc Ngọc đuổi đánh, cho đến lúc Tiểu Lộ Tử và mấy người Thủy Tú ngăn cản, Mặc Ngọc mới chịu đứng lại thở hổn hển: “Tuy ta chưa từng sinh lần nào, nhưng ta từng thấy Ngạch nương của ta mang thai đệ đệ muội muội, biểu hiện giống hệt như chủ tử hiện tại, đều là ăn uống không ngon, thỉnh thoảng còn nôn khan nữa.”
Nghe những gì Mặc Ngọc vừa nói, Lăng Nhã bỗng sực nhớ nguyệt kỳ của mình đã chậm hơn mười ngày rồi, có điều nó rơi vào khoảng thời gian nàng bị cấm túc, nên nàng cũng không để ý, lẽ nào... là thật sao?
Bên kia, Tiểu Lộ Tử đã vui mừng ra mặt, vội nói không ngừng: “Chúng ta nhanh nhanh đi báo tin tốt này cho Vương gia đi.”
Lời hắn vừa dứt, bên ngoài đã vang lên giọng của Dận Chân: “Hả? Có tin gì tốt muốn báo với ta?”
Nhìn ra cửa, Dận Chân một thân trường bào tím đang bước vào, sau lưng là hai tâm phúc không rời Cẩu Nhi và Chu Dung, mọi người vội cúi đầu hành lễ.
Dận Chân bước nhanh tới bên cạnh Lăng Nhã, đích thân nâng người nàng lên, quan tâm hỏi: “Tối qua nàng dầm mưa, có bị cảm lạnh không?”
“Thiếp thân không sao, nhưng chỉ không ngờ là tối nay Tứ gia lại tới đây, không đi thăm Linh Tịch cách cách sao?” Lăng Nhã mỉm cười, cùng hắn ngồi xuống.
Nghe đến tên của Linh Tịch, nụ cười hiếm có trên mặt Dận Chân vụt tắt, giọng buồn bã: “Ta mới ở Hàm Nguyên cư tới đây, Linh Tịch khóc suốt một ngày, khó lắm mới ngủ thiếp đi.”
“Ngạch nương ruột mất đi, dĩ nhiên Linh Tịch cách cách rất đau lòng, mà bây giờ thế gian này chỉ còn mỗi Tứ gia là người thân duy của nhất Linh Tịch cách cách, người khác dù quan tâm tới đâu cũng không thể thay thế được vị A mã này, Tứ gia chịu khó dành chút thời gian ở bên cạnh nó mới phải.” Lăng Nhã dịu dàng nói, tuy Lý thị hãm hại nàng rất nhiều lần, nhưng Linh Tịch vô tội, nay thấy nó đang phải chịu nỗi đau mất đi người thân, nàng không khỏi thương cảm.
“Ta biết rồi.” Nói tới đây, mắt Dận Chân bỗng có vẻ đau buồn: “Ta đã nể tình Linh Tịch mà tha cho nàng ta tử tội, không ngờ nàng ta lại nghĩ quẫn mà tự sát.” Dù Lý thị có ngàn sai vạn sai, nhưng rốt cuộc cũng hầu hạ hắn ngần ấy năm, lại từng giúp hắn sinh nhi dục nữ, ít nhiều cũng còn chút ân tình.
Lăng Nhã phủi phủi tà váy thêu hoa tinh xảo, suy nghĩ một lát rồi nói: “Thật ra người chết giống như đèn tắt, những gì đã xảy ra hãy để nó tan thành mây khói, tuy tội của Lý thị là không thể tha, nhưng nàng ta là Ngạch nương thân sinh của Linh Tịch cách cách là điều không thể thay đổi được, nếu như an táng nàng ta ở bãi tha ma thì có khác gì phơi thây nơi hoang dã đâu, để Linh Tịch biết được cũng khó tránh khỏi đau đớn trong lòng.” Nói tới đây, nàng ngước lên nhìn Dận Chân: “Cho nên, thiếp thân cả gan, thỉnh cầu Vương gia vì Linh Tịch cách cách mà giữ cho Lý thị chút thể diện.”
“Nàng ta hại nàng như vậy, nàng không hận sao?” Khi Dận Chân hỏi câu này, thái độ không đổi.
“Không phải không hận, mà là...” Nàng quan sát thấy nét mặt Dận Chân bắt đầu biến đổi thì mỉm cười mềm mại như cành liễu, nhẹ nhàng đặt tay lên tay của Dận Chân: “Mọi chuyện đều đã không còn quan trọng nữa, dù Lý thị có sai đến đâu, thì nàng ta cũng đã chết rồi, thiếp thân không muốn hận một người đã chết, làm vậy chỉ khiến mình khổ
“Sao ngươi biết, chẳng lẽ ngươi từng sinh con rồi hay sao?” Lời này vừa ra khỏi miệng, Lý Vệ liền bị Mặc Ngọc đuổi đánh, cho đến lúc Tiểu Lộ Tử và mấy người Thủy Tú ngăn cản, Mặc Ngọc mới chịu đứng lại thở hổn hển: “Tuy ta chưa từng sinh lần nào, nhưng ta từng thấy Ngạch nương của ta mang thai đệ đệ muội muội, biểu hiện giống hệt như chủ tử hiện tại, đều là ăn uống không ngon, thỉnh thoảng còn nôn khan nữa.”
Nghe những gì Mặc Ngọc vừa nói, Lăng Nhã bỗng sực nhớ nguyệt kỳ của mình đã chậm hơn mười ngày rồi, có điều nó rơi vào khoảng thời gian nàng bị cấm túc, nên nàng cũng không để ý, lẽ nào... là thật sao?
Bên kia, Tiểu Lộ Tử đã vui mừng ra mặt, vội nói không ngừng: “Chúng ta nhanh nhanh đi báo tin tốt này cho Vương gia đi.”
Lời hắn vừa dứt, bên ngoài đã vang lên giọng của Dận Chân: “Hả? Có tin gì tốt muốn báo với ta?”
Nhìn ra cửa, Dận Chân một thân trường bào tím đang bước vào, sau lưng là hai tâm phúc không rời Cẩu Nhi và Chu Dung, mọi người vội cúi đầu hành lễ.
Dận Chân bước nhanh tới bên cạnh Lăng Nhã, đích thân nâng người nàng lên, quan tâm hỏi: “Tối qua nàng dầm mưa, có bị cảm lạnh không?”
“Thiếp thân không sao, nhưng chỉ không ngờ là tối nay Tứ gia lại tới đây, không đi thăm Linh Tịch cách cách sao?” Lăng Nhã mỉm cười, cùng hắn ngồi xuống.
Nghe đến tên của Linh Tịch, nụ cười hiếm có trên mặt Dận Chân vụt tắt, giọng buồn bã: “Ta mới ở Hàm Nguyên cư tới đây, Linh Tịch khóc suốt một ngày, khó lắm mới ngủ thiếp đi.”
“Ngạch nương ruột mất đi, dĩ nhiên Linh Tịch cách cách rất đau lòng, mà bây giờ thế gian này chỉ còn mỗi Tứ gia là người thân duy của nhất Linh Tịch cách cách, người khác dù quan tâm tới đâu cũng không thể thay thế được vị A mã này, Tứ gia chịu khó dành chút thời gian ở bên cạnh nó mới phải.” Lăng Nhã dịu dàng nói, tuy Lý thị hãm hại nàng rất nhiều lần, nhưng Linh Tịch vô tội, nay thấy nó đang phải chịu nỗi đau mất đi người thân, nàng không khỏi thương cảm.
“Ta biết rồi.” Nói tới đây, mắt Dận Chân bỗng có vẻ đau buồn: “Ta đã nể tình Linh Tịch mà tha cho nàng ta tử tội, không ngờ nàng ta lại nghĩ quẫn mà tự sát.” Dù Lý thị có ngàn sai vạn sai, nhưng rốt cuộc cũng hầu hạ hắn ngần ấy năm, lại từng giúp hắn sinh nhi dục nữ, ít nhiều cũng còn chút ân tình.
Lăng Nhã phủi phủi tà váy thêu hoa tinh xảo, suy nghĩ một lát rồi nói: “Thật ra người chết giống như đèn tắt, những gì đã xảy ra hãy để nó tan thành mây khói, tuy tội của Lý thị là không thể tha, nhưng nàng ta là Ngạch nương thân sinh của Linh Tịch cách cách là điều không thể thay đổi được, nếu như an táng nàng ta ở bãi tha ma thì có khác gì phơi thây nơi hoang dã đâu, để Linh Tịch biết được cũng khó tránh khỏi đau đớn trong lòng.” Nói tới đây, nàng ngước lên nhìn Dận Chân: “Cho nên, thiếp thân cả gan, thỉnh cầu Vương gia vì Linh Tịch cách cách mà giữ cho Lý thị chút thể diện.”
“Nàng ta hại nàng như vậy, nàng không hận sao?” Khi Dận Chân hỏi câu này, thái độ không đổi.
“Không phải không hận, mà là...” Nàng quan sát thấy nét mặt Dận Chân bắt đầu biến đổi thì mỉm cười mềm mại như cành liễu, nhẹ nhàng đặt tay lên tay của Dận Chân: “Mọi chuyện đều đã không còn quan trọng nữa, dù Lý thị có sai đến đâu, thì nàng ta cũng đã chết rồi, thiếp thân không muốn hận một người đã chết, làm vậy chỉ khiến mình khổ
/195
|