- Ba người sao? Từ bao giờ vậy tiền bối? Kết quả thế nào?
Hoàng Minh kinh ngạc hỏi.
Quách Võ cũng không giấu giếm, nói:
- Ta không rõ những tầng dưới thế nào, từ tám trăm năm trước, tới tầng của ta chỉ có ba người. Thế nhưng toàn bộ đều chết!
- Toàn bộ đều chết?
Hoàng Minh tóc gáy dựng ngược lên, ánh mắt sợ hãi vô cùng. Hắn thật không tin nổi, lão già trước mắt hắn, ngồi nói chuyện với hắn đã giết ba người tới đây như hắn rồi. Nhìn Hoàng Minh biểu hiện, Quách Võ nhếch miệng cười vô cùng quái dị. Hoàng Minh lại càng kinh hãi, suýt có ý định quay đầu bỏ chạy.
- Tiền bối, ta ta...
Hoàng Minh nói không nên lời. Quách Võ cười lớn ha hả rồi nói:
- Đúng là không có tiền đồ, nom cái vẻ kinh sợ của ngươi kìa...
Hoàng Minh thấy có chút khó tiếp nhận. Vô hình chung hắn đã coi lão già trước mặt là một lão quái vật chuyên giết người rồi. Không biết lão có ăn thịt người không? Hơn ngàn năm qua lão đã ăn gì để sống. Hoàng Minh càng nghĩ càng kinh hãi, chầm chậm lui về phía sau. Quách Võ nhin hắn mà lắc đầu, sau đó lại cất tiếng cười, đoạn nói:
- Tiểu tử, đừng có nghĩ xuyên tạc. Ngươi đã đến nơi đây, rốt cuộc vẫn phải trải qua khảo hạch. Không thể thoát ra được đâu.
Hoàng Minh nghe lão nói, da đầu có chút run lên, lắp bắp nói:
- Tiền bối, khảo hạch..khảo hạch thế nào?
Quách võ mỉm cười, bàn tay gầy guộc xơ xác của lão giơ lên. Ba ngón tay chỉ lên trên, sau đó cất tiếng nói:
- Ba chiêu, ngươi đỡ của ta ba chiêu mà không chết. Ngươi sẽ qua cửa!
Hoàng Minh trong lòng rung động. Ba chiêu sao? Hắn nghiền ngẫm một hồi. Hiện tài đã vào là không thể đi ra, chỉ còn cách tiếp ba chiêu của lão quái vật này. Ba chiêu, Hoàng Minh suy đoán một hồi. Nắm chặt tay lại, Hắn nghiến răng nghiền lợi, liều! Đây đâu phải là lần đầu hắn liều mạng. Tìm đường sống trong cõi chết, chỉ còn cách này mà thôi. Hắn tự tin tránh thoát hai đòn, chỉ có đòn thứ ba. Hoàng Minh hơi nhăn mày một chút.
- Tiểu bối, thật sự muốn nói chuyện với ngươi chút nữa, nhưng thôi, ta vẫn phải làm theo những quy tắc đã đề ra, ta rất thưởng thức ngươi, cho nên ta sẽ áp súc xuống ba thành công lực. Đây là chiếu cố giới hạn của ta rồi!
Quách võ lên tiếng. Ánh mắt đục ngầu bỗng nhiên sáng lên. Cả thân người lão bao phủ một tầng thanh lam sắc. Ngay sau đó thân hình lão bay lên trên cao, vẫn duy trì tư thế ngồi ban đầu. Cái giọng khàn khàn của lão vang lên làm không khí càng thêm khẩn trương:
- Tiểu tử, chú ý nhé, ta đánh tới đây!
Vừa nói xong, Quách Võ cánh tay phải giơ lên cao, linh lực xô lên, tạo thành hình một cây kiếm dài hơn ba mươi mét, vô cùng dọa người. Sau hai giây lập tức nhắm Hoàng Minh mà bổ xuống, tốc độ cực nhanh. Chỉ thấy bùn một tiếng, cả không gian nơi Hoàng Minh đứng vỡ vụn. Một khe rãnh dài sâu không thấy đáy dưới mặt đất. Bụi mù bay lên mù mịt. Quách Võ hai mắt lóe lên tinh quang, lão vô cùng kinh ngạc. Mặc dù khói bụi chưa mất thì lão vẫn có thể nhìn rõ bên trong. Hoàng Minh đã biến mất. Nơi lão vừa chém xuống, không ngờ chỉ có một khúc cây bị chém thành hai mảnh. Khó có thể tin được, tiểu tử kia lại chạy nhanh như vậy. Quách võ ngay lập tức thấy Hoàng Minh xuất hiện cách đó không xa hai mươi mét. Hoàng Minh đang đứng lau mồ hôi, khuôn mặt kinh hãi mà nhìn về hiện trường hắn vừa đứng. Trong lòng khiếp sợ. Mịa, lão bất tử này chỉ dùng ba phần công lực đã đánh ra một đòn thế này, nếu dốc toàn bộ thì chuyện gì sẽ xảy ra. Hoàng Minh không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt cái ực.
Phía bên trên mặc dù kinh ngạc nhưng Quách Võ lại mỉm cười, lão lại lên tiếng:
- Thủ đoạn khá lắm, tiếp chiêu chứ hai này!
Lần này hai tay lão chụm lại, miệng lẩm bẩm hai ba câu gì đó, ngay lập tức hai tay lão xuất hiện một quả quang cầu lớn bằng cái thúng. Hoàng Minh lông tóc dựng ngược lên, hắn cảm nhận được ba động trong đó. Nguồn sức mạnh thật khủng khiếp.
Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, chỉ năm giây, Quách võ ném thẳng quả cầu về phía Hoàng Minh. Quả cầu tốc độ như xé gió, chỉ thấy lóe một cái. Quang cầu va chạm nổ tung, cả không gian như rung chuyển. Bụi đất lại mù mịt, thế nhưng lần này diện tích vụ nổ chính là to gấp mười lần lần đầu tiên. Quách Võ lại trừng mắt. Lão rõ ràng là Kinh ngạc đến trừng mắt rồi. Vị lão cảm nhận được, Hoàng Minh rõ ràng là đang ở phía sau lão, tiểu tử này sao lại có thể vô thanh vô tức biến mất lần nữa như vậy. Quách Võ hai mắt nhíu chặt. Không biết đang nghĩ gì. Bên này Hoàng Minh dõi theo vụ nổ mà thân hình đúng là muốn nhũn ra. Rõ ràng là vụ nổ này cực lớn. Còn mạnh gấp năm gấp sáu lần kamejoko toàn lực bắn ra của hắn. Đúng là lão quái vậy tu luyện ngàn năm có khác. Hoàng Minh tin rằng, lão mà xuất thế có khi là đệ nhất cao thủ toàn đại lục mất. Trong lúc Hoàng Minh đang sợ hãi thì Quách võ một lần nữa lại đánh giá lại Hoàng Minh. Lão rất hứng thú với tiểu tử này. Không ngờ hai đòn của lão có kèm theo thiên địa chi lực, rõ ràng là có thể kìm hãm hắn. Thế mà hắn hai lần vô thanh vô tức thoát được. Đây là có chuyện gì, là thân pháp sao? Hay là món bảo khí gì?
Hoàng Minh kinh ngạc hỏi.
Quách Võ cũng không giấu giếm, nói:
- Ta không rõ những tầng dưới thế nào, từ tám trăm năm trước, tới tầng của ta chỉ có ba người. Thế nhưng toàn bộ đều chết!
- Toàn bộ đều chết?
Hoàng Minh tóc gáy dựng ngược lên, ánh mắt sợ hãi vô cùng. Hắn thật không tin nổi, lão già trước mắt hắn, ngồi nói chuyện với hắn đã giết ba người tới đây như hắn rồi. Nhìn Hoàng Minh biểu hiện, Quách Võ nhếch miệng cười vô cùng quái dị. Hoàng Minh lại càng kinh hãi, suýt có ý định quay đầu bỏ chạy.
- Tiền bối, ta ta...
Hoàng Minh nói không nên lời. Quách Võ cười lớn ha hả rồi nói:
- Đúng là không có tiền đồ, nom cái vẻ kinh sợ của ngươi kìa...
Hoàng Minh thấy có chút khó tiếp nhận. Vô hình chung hắn đã coi lão già trước mặt là một lão quái vật chuyên giết người rồi. Không biết lão có ăn thịt người không? Hơn ngàn năm qua lão đã ăn gì để sống. Hoàng Minh càng nghĩ càng kinh hãi, chầm chậm lui về phía sau. Quách Võ nhin hắn mà lắc đầu, sau đó lại cất tiếng cười, đoạn nói:
- Tiểu tử, đừng có nghĩ xuyên tạc. Ngươi đã đến nơi đây, rốt cuộc vẫn phải trải qua khảo hạch. Không thể thoát ra được đâu.
Hoàng Minh nghe lão nói, da đầu có chút run lên, lắp bắp nói:
- Tiền bối, khảo hạch..khảo hạch thế nào?
Quách võ mỉm cười, bàn tay gầy guộc xơ xác của lão giơ lên. Ba ngón tay chỉ lên trên, sau đó cất tiếng nói:
- Ba chiêu, ngươi đỡ của ta ba chiêu mà không chết. Ngươi sẽ qua cửa!
Hoàng Minh trong lòng rung động. Ba chiêu sao? Hắn nghiền ngẫm một hồi. Hiện tài đã vào là không thể đi ra, chỉ còn cách tiếp ba chiêu của lão quái vật này. Ba chiêu, Hoàng Minh suy đoán một hồi. Nắm chặt tay lại, Hắn nghiến răng nghiền lợi, liều! Đây đâu phải là lần đầu hắn liều mạng. Tìm đường sống trong cõi chết, chỉ còn cách này mà thôi. Hắn tự tin tránh thoát hai đòn, chỉ có đòn thứ ba. Hoàng Minh hơi nhăn mày một chút.
- Tiểu bối, thật sự muốn nói chuyện với ngươi chút nữa, nhưng thôi, ta vẫn phải làm theo những quy tắc đã đề ra, ta rất thưởng thức ngươi, cho nên ta sẽ áp súc xuống ba thành công lực. Đây là chiếu cố giới hạn của ta rồi!
Quách võ lên tiếng. Ánh mắt đục ngầu bỗng nhiên sáng lên. Cả thân người lão bao phủ một tầng thanh lam sắc. Ngay sau đó thân hình lão bay lên trên cao, vẫn duy trì tư thế ngồi ban đầu. Cái giọng khàn khàn của lão vang lên làm không khí càng thêm khẩn trương:
- Tiểu tử, chú ý nhé, ta đánh tới đây!
Vừa nói xong, Quách Võ cánh tay phải giơ lên cao, linh lực xô lên, tạo thành hình một cây kiếm dài hơn ba mươi mét, vô cùng dọa người. Sau hai giây lập tức nhắm Hoàng Minh mà bổ xuống, tốc độ cực nhanh. Chỉ thấy bùn một tiếng, cả không gian nơi Hoàng Minh đứng vỡ vụn. Một khe rãnh dài sâu không thấy đáy dưới mặt đất. Bụi mù bay lên mù mịt. Quách Võ hai mắt lóe lên tinh quang, lão vô cùng kinh ngạc. Mặc dù khói bụi chưa mất thì lão vẫn có thể nhìn rõ bên trong. Hoàng Minh đã biến mất. Nơi lão vừa chém xuống, không ngờ chỉ có một khúc cây bị chém thành hai mảnh. Khó có thể tin được, tiểu tử kia lại chạy nhanh như vậy. Quách võ ngay lập tức thấy Hoàng Minh xuất hiện cách đó không xa hai mươi mét. Hoàng Minh đang đứng lau mồ hôi, khuôn mặt kinh hãi mà nhìn về hiện trường hắn vừa đứng. Trong lòng khiếp sợ. Mịa, lão bất tử này chỉ dùng ba phần công lực đã đánh ra một đòn thế này, nếu dốc toàn bộ thì chuyện gì sẽ xảy ra. Hoàng Minh không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt cái ực.
Phía bên trên mặc dù kinh ngạc nhưng Quách Võ lại mỉm cười, lão lại lên tiếng:
- Thủ đoạn khá lắm, tiếp chiêu chứ hai này!
Lần này hai tay lão chụm lại, miệng lẩm bẩm hai ba câu gì đó, ngay lập tức hai tay lão xuất hiện một quả quang cầu lớn bằng cái thúng. Hoàng Minh lông tóc dựng ngược lên, hắn cảm nhận được ba động trong đó. Nguồn sức mạnh thật khủng khiếp.
Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, chỉ năm giây, Quách võ ném thẳng quả cầu về phía Hoàng Minh. Quả cầu tốc độ như xé gió, chỉ thấy lóe một cái. Quang cầu va chạm nổ tung, cả không gian như rung chuyển. Bụi đất lại mù mịt, thế nhưng lần này diện tích vụ nổ chính là to gấp mười lần lần đầu tiên. Quách Võ lại trừng mắt. Lão rõ ràng là Kinh ngạc đến trừng mắt rồi. Vị lão cảm nhận được, Hoàng Minh rõ ràng là đang ở phía sau lão, tiểu tử này sao lại có thể vô thanh vô tức biến mất lần nữa như vậy. Quách Võ hai mắt nhíu chặt. Không biết đang nghĩ gì. Bên này Hoàng Minh dõi theo vụ nổ mà thân hình đúng là muốn nhũn ra. Rõ ràng là vụ nổ này cực lớn. Còn mạnh gấp năm gấp sáu lần kamejoko toàn lực bắn ra của hắn. Đúng là lão quái vậy tu luyện ngàn năm có khác. Hoàng Minh tin rằng, lão mà xuất thế có khi là đệ nhất cao thủ toàn đại lục mất. Trong lúc Hoàng Minh đang sợ hãi thì Quách võ một lần nữa lại đánh giá lại Hoàng Minh. Lão rất hứng thú với tiểu tử này. Không ngờ hai đòn của lão có kèm theo thiên địa chi lực, rõ ràng là có thể kìm hãm hắn. Thế mà hắn hai lần vô thanh vô tức thoát được. Đây là có chuyện gì, là thân pháp sao? Hay là món bảo khí gì?
/797
|