Quán bar Night.
Âm nhạc xập xình, đèn led mập mờ, mùi thuốc lá và nước hoa quyện lại vào nhau thành một hỗn hợp gay mũi. Tường Vi ngồi trong một góc nhỏ của quán bar, chán ngán quan sát dòng người qua lại, thi thoảng lại đưa cốc rượu lên nhấp một tí, chỉ là để cho có vị thôi, rồi lại lắc lắc trên tay.
Bên cạnh, Khánh Nam đang nốc từng ly rượu mạnh vào cổ họng, nhẹ nhàng và sảng khoái hệt như đang uống nước lọc. Cậu cứ ngồi uống như thế, chốc chốc lại có mấy cô gái tìm tới với đủ mọi lí do tán tỉnh đặc sắc. Khánh Nam say, chẳng để lời ai nói vào trong tai, vẫn khó gần như thường lệ, chẳng tiếp lời một câu vậy mà mấy cô nàng cứ dai dẳng, bám mãi không dứt.
Mắt thấy cậu khó chịu, Tường Vi liền thở dài, đưa ly rượu hướng về phía Khánh Nam, nở một nụ cười quyến rũ, không sai, là quyến rũ. Lúc đầu, do đã lâu không cười như thế này, khóe miệng cô hơi cứng nhắc, cũng may ở đây tối, mấy cô gái kia chẳng để ý lắm, thế là Tường Vi tiếp tục đóng cho tròn vai.
– Ly này tôi mời.
Giọng nói không to không nhỏ, đủ cho mấy cô nàng kia nghe thấy. Khánh Nam nghe thấy giọng nói êm tai quen thuộc, ngẩng đầu lên, đôi mắt hổ phách thẳng tắp nhìn cô, chẳng vương lấy một chút men say nào, nếu không phải chứng kiến cậu nốc rượu từ đầu, cô cũng không thể tin nổi Khánh Nam đang say.
Cậu nâng ly chạm chén cô, nhếch miệng, rồi uống một hơi cạn sạch.
Thấy mình lải nhải từ nãy đến giờ mà anh chàng đẹp trai kia chẳng thèm liếc mắt một cái, cô gái kia chỉ nói một câu thì lại lập tức ngẩng đầu, mấy cô nàng kia biết ý, dời đi. Để lại Tường Vi lạc trong ánh mắt sâu thăm thẳm của ai đó. Tường Vi chẳng dám đối diện với nó quá lâu, cô dời ánh mắt đi nơi khác, lại trở về vị trí cũ.
Cái còng số tám trên tay hơi sáng lên. Nhìn nó, Tường Vi lại chán nản, cái khóa này quá phức tạp, là một kĩ thuật kiểu mới, cô chưa thấy bao giờ, lay hoay cả buổi, đối với loại khóa kiểu này, không có đồ nghề, Tường Vi bó tay. Để mặc Khánh Nam phóng xe, muốn đến đâu thì đến.
Ai ngờ, lại đi bar.
Bỗng có hai thanh niên từ đâu chui ra, đến trước mặt Tường Vi, giọng ngả ngớn, ánh mắt trần trụi đánh giá cô từ đầu đến chân, như muốn nhìn xuyên qua quần áo.
Cô ghét bị nhìn như vậy.
– Em gái chắc lần đầu đến đây nhỉ, có muốn bọn anh dẫn đi chơi một chút không?
Đột ngột bị lôi đến đây, Tường Vi chỉ mặc áo phông với quần đen đơn giản, chắc bị coi thành cô gái ngây thơ lần đầu đi quán bar đây mà. Chỉ tiếc, nhìn lầm rồi.
Tường Vi mặt không cảm xúc, lạnh giọng.
– Cút.
Hai thanh niên trẻ trâu thấy vậy lại cười thích thú.
– Có cá tính, anh đây thích_Vừa nói vừa định động tay động chân, sờ vào mặt cô.
“Bốp”
Tường Vi nhíu mày định hất cái móng lợn ấy ra, nhưng cô chưa kịp làm gì thì hắn đã bị kéo lại, ăn trọn một quả đấm. Người tung cú đấm đó, không ai khác chính là Khánh Nam, lúc này, khi không che dấu, cả người cậu lộ rõ vẻ nguy hiểm. Tường Vi còn đang nghĩ có nên đập gáy để tên kia ngất xỉu không, tránh làm to chuyện, gây chú ý thì hai tên trẻ trâu đó đã bỏ chạy từ lúc nào. Cô cũng chẳng để ý, nhìn Khánh Nam, không tiếc lời khen, dù gì, cậu cũng đã giúp cô.
– Đấm đẹp.
Bỗng, một sức nặng đè chặt lên đôi vai nhỏ bé của Tường Vi, hởi thở đầy mùi rượu bỗng chốc bao trùm khứu giác. Tường Vi và Khánh Nam chỉ cách nhau một cái còng tay, chẳng quá hai mươi phân, cậu ngã, lập tức đè nặng lên người cô. Cái đầu đen còn dụi dụi một chút tìm vị trí thoải mái nhất mà an tọa, cái mũi tham lam hít lấy hương bạc hà thoang thoảng trên người cô.
Tường Vi:”…”
Đấm người ta một cái, cậu cũng gục luôn là sao?
Cô nửa lôi nửa dìu Khánh Nam ra khỏi quán bar, khó khăn gọi một chiếc tắc xi, đẩy cậu vào ghế sau, cô cũng lên theo, đóng cửa lại. Mặc cho ánh mắt lạ lùng của người tài xế nhìn chiếc còng số tám trên tay, cô lạnh nhạt nói địa chỉ.
– Cho cháu đến XXX.
Vốn định lục tìm điện thoại cậu gọi điện cho ông già quái đản ban nãy, thế mà máy có pass, cô hỏi Khánh Nam, cậu lại chẳng chịu mở miệng. Tường Vi chẳng làm được gì, liền từ bỏ. Giờ cậu và Tường Vi bị khóa trái lại với nhau, cứ về nhà cô trước đã rồi tính.
Xe đến nơi, Tường Vi lại vất vả dìu và kéo Khánh Nam lên nhà, đến lúc thả cậu lên giường, Tường Vi mới thở ra một hơi, đời cô chưa bao giờ thấy mệt mỏi như hôm nay. Tác dụng phụ của thuốc gây mê mà bọn bắt cóc dùng làm đầu cô choáng váng, lúc tỉnh dậy ở nhà ông lão lạ mặt kia thì đã gần hết ngày, lại được thêm cả việc bị ai đó kéo đi bar nữa, thấm thoắt đã qua hơn mười giờ.
Vừa vào nhà, Tường Vi liền đi một mạch đến giường ngủ, chỉ mong vứt nhanh cục nợ trên vai xuống nên chẳng kịp bật đèn đóm lên gì, nhà tối om.
Định với tay bật công tắc điện ở đầu giường thì nghe thấy tiếng mở khóa. Tường Vi vốn nhạy cảm, lại có tính cảnh giác cao nên điều đầu tiên cô nghĩ đến… là trộm, cô thu tay lại, nhìn khắp phòng xem có đồ gì có thể dùng làm vũ khí được không. Ai ngờ, nghe thấy giọng anh.
– Tường Vi, em có ở nhà không?
Tường Vi buông lỏng cảnh giác nhưng lập tức dựng đứng, nhớ ra ai đó đang ngủ ngon lành trên giường.
“Cạch”
Cửa phòng ngủ mở ra.
– Tường Vi?
– Vâng?_Cô nhẹ nhàng đáp.
– Ngủ rồi à?
Khắc Phong chỉ đứng trước cửa hỏi vào, trông thấy mái tóc hơi rối của cô chui ra từ trong chăn, sự thấp thỏm trong lòng cũng biến mất, cô không có chuyện gì, thật may…
Do đứng ngược sáng nên Tường Vi không thấy được những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cũng như lồng ngực phập phồng thở dốc của Khắc Phong. Anh đã đi tìm cô suốt cả ngày.
– Vâng, em có việc phải đi, định gọi điện báo cho anh mà điện thoại lại hết pin nên thôi. Ba mẹ có giận không anh?
– Không đâu, anh kiếm lí do nói với họ rồi.
Biết cô không thích làm lớn chuyện nên anh cũng chẳng nói gì với bố mẹ cả.
– …
Thấy cô không đáp, nghĩ thầm, chắc hẳn cô mệt lắm, anh không hỏi nữa, đóng cửa lại.
– Em ngủ tiếp đi, anh về đây, chìa khóa anh để ở chỗ bàn ăn nhé.
Nghe tiếng khóa cửa, Tường Vi mới thở nhẹ một hơi. Hôm nay, tần suất thở dài của cô tăng đáng kể. Lật chăn ra, cả cơ thể mét tám của Khánh Nam lộ ra ngoài, Tường Vi ngạc nhiên đối diện với một đôi mắt màu hổ phách thâm trầm, cái ánh mắt mà cô đã cố né tránh cả buổi tối, chỉ bởi vì nó có một cái gì đó quá mê hoặc, cô sợ, sợ nhìn vào rồi, không thoát ra được.
Cậu nói, giọng hệt như tiếng đàn cello, trầm thấp mà sâu lắng.
– Ai?
Không đầu không đuôi, nhưng Tường Vi hiểu được.
– Anh trai tôi.
Lúc nói tới anh trai, lông mày Tường Vi dãn ra trong vô thức, tất cả Khánh Nam đều thấy, cậu cau mày, không nói, nhắm mắt lại, dường như ngăn lại sự khó chịu đang dần hình thành. Cô thấy, nhưng không hiểu sự tức giận vô cớ đó từ đâu ra.
Tường Vi nghĩ cậu vẫn say, cả tối, cậu vẫn hay hỏi bất chợt như vậy, cô quen rồi, lần này cũng không ngoại lệ.
Mệt quá, thành ra cứ nằm ỳ ra đấy, mặc kệ bên cạnh còn có một tên con trai cũng đang trên giường. Cô nhìn lên trần nhà.
Cả ngày hôm nay quá bận rộn, cô chẳng có thời gian nghĩ đến những chuyện xảy ra trong thư phòng, giờ nhớ lại từng chút một, từ từ chìm vào giấc ngủ, lông mày vẫn cứ nhíu lại.
Đến khi cô ngủ rất say, hơi thở đều đều có quy luật, đến khi ánh đèn của những căn nhà xung quanh dần tắt, mới có một đôi mắt hổ phách lặng lẽ mở ra, tay vuốt nhẹ lên lông mày vẫn đang cau lại của cô, cứ làm thế cho đến khi nó giãn ra thoải mái.
Đêm khuya, ngoài đường chỉ còn rải rác vài tiếng xe máy, xe ô tô qua lại, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, hắt lên mặt cô một mảng sáng tối. Rất lâu sau đó, có tiếng thở dài.
– Vẫn không nhận ra tôi à?
Âm nhạc xập xình, đèn led mập mờ, mùi thuốc lá và nước hoa quyện lại vào nhau thành một hỗn hợp gay mũi. Tường Vi ngồi trong một góc nhỏ của quán bar, chán ngán quan sát dòng người qua lại, thi thoảng lại đưa cốc rượu lên nhấp một tí, chỉ là để cho có vị thôi, rồi lại lắc lắc trên tay.
Bên cạnh, Khánh Nam đang nốc từng ly rượu mạnh vào cổ họng, nhẹ nhàng và sảng khoái hệt như đang uống nước lọc. Cậu cứ ngồi uống như thế, chốc chốc lại có mấy cô gái tìm tới với đủ mọi lí do tán tỉnh đặc sắc. Khánh Nam say, chẳng để lời ai nói vào trong tai, vẫn khó gần như thường lệ, chẳng tiếp lời một câu vậy mà mấy cô nàng cứ dai dẳng, bám mãi không dứt.
Mắt thấy cậu khó chịu, Tường Vi liền thở dài, đưa ly rượu hướng về phía Khánh Nam, nở một nụ cười quyến rũ, không sai, là quyến rũ. Lúc đầu, do đã lâu không cười như thế này, khóe miệng cô hơi cứng nhắc, cũng may ở đây tối, mấy cô gái kia chẳng để ý lắm, thế là Tường Vi tiếp tục đóng cho tròn vai.
– Ly này tôi mời.
Giọng nói không to không nhỏ, đủ cho mấy cô nàng kia nghe thấy. Khánh Nam nghe thấy giọng nói êm tai quen thuộc, ngẩng đầu lên, đôi mắt hổ phách thẳng tắp nhìn cô, chẳng vương lấy một chút men say nào, nếu không phải chứng kiến cậu nốc rượu từ đầu, cô cũng không thể tin nổi Khánh Nam đang say.
Cậu nâng ly chạm chén cô, nhếch miệng, rồi uống một hơi cạn sạch.
Thấy mình lải nhải từ nãy đến giờ mà anh chàng đẹp trai kia chẳng thèm liếc mắt một cái, cô gái kia chỉ nói một câu thì lại lập tức ngẩng đầu, mấy cô nàng kia biết ý, dời đi. Để lại Tường Vi lạc trong ánh mắt sâu thăm thẳm của ai đó. Tường Vi chẳng dám đối diện với nó quá lâu, cô dời ánh mắt đi nơi khác, lại trở về vị trí cũ.
Cái còng số tám trên tay hơi sáng lên. Nhìn nó, Tường Vi lại chán nản, cái khóa này quá phức tạp, là một kĩ thuật kiểu mới, cô chưa thấy bao giờ, lay hoay cả buổi, đối với loại khóa kiểu này, không có đồ nghề, Tường Vi bó tay. Để mặc Khánh Nam phóng xe, muốn đến đâu thì đến.
Ai ngờ, lại đi bar.
Bỗng có hai thanh niên từ đâu chui ra, đến trước mặt Tường Vi, giọng ngả ngớn, ánh mắt trần trụi đánh giá cô từ đầu đến chân, như muốn nhìn xuyên qua quần áo.
Cô ghét bị nhìn như vậy.
– Em gái chắc lần đầu đến đây nhỉ, có muốn bọn anh dẫn đi chơi một chút không?
Đột ngột bị lôi đến đây, Tường Vi chỉ mặc áo phông với quần đen đơn giản, chắc bị coi thành cô gái ngây thơ lần đầu đi quán bar đây mà. Chỉ tiếc, nhìn lầm rồi.
Tường Vi mặt không cảm xúc, lạnh giọng.
– Cút.
Hai thanh niên trẻ trâu thấy vậy lại cười thích thú.
– Có cá tính, anh đây thích_Vừa nói vừa định động tay động chân, sờ vào mặt cô.
“Bốp”
Tường Vi nhíu mày định hất cái móng lợn ấy ra, nhưng cô chưa kịp làm gì thì hắn đã bị kéo lại, ăn trọn một quả đấm. Người tung cú đấm đó, không ai khác chính là Khánh Nam, lúc này, khi không che dấu, cả người cậu lộ rõ vẻ nguy hiểm. Tường Vi còn đang nghĩ có nên đập gáy để tên kia ngất xỉu không, tránh làm to chuyện, gây chú ý thì hai tên trẻ trâu đó đã bỏ chạy từ lúc nào. Cô cũng chẳng để ý, nhìn Khánh Nam, không tiếc lời khen, dù gì, cậu cũng đã giúp cô.
– Đấm đẹp.
Bỗng, một sức nặng đè chặt lên đôi vai nhỏ bé của Tường Vi, hởi thở đầy mùi rượu bỗng chốc bao trùm khứu giác. Tường Vi và Khánh Nam chỉ cách nhau một cái còng tay, chẳng quá hai mươi phân, cậu ngã, lập tức đè nặng lên người cô. Cái đầu đen còn dụi dụi một chút tìm vị trí thoải mái nhất mà an tọa, cái mũi tham lam hít lấy hương bạc hà thoang thoảng trên người cô.
Tường Vi:”…”
Đấm người ta một cái, cậu cũng gục luôn là sao?
Cô nửa lôi nửa dìu Khánh Nam ra khỏi quán bar, khó khăn gọi một chiếc tắc xi, đẩy cậu vào ghế sau, cô cũng lên theo, đóng cửa lại. Mặc cho ánh mắt lạ lùng của người tài xế nhìn chiếc còng số tám trên tay, cô lạnh nhạt nói địa chỉ.
– Cho cháu đến XXX.
Vốn định lục tìm điện thoại cậu gọi điện cho ông già quái đản ban nãy, thế mà máy có pass, cô hỏi Khánh Nam, cậu lại chẳng chịu mở miệng. Tường Vi chẳng làm được gì, liền từ bỏ. Giờ cậu và Tường Vi bị khóa trái lại với nhau, cứ về nhà cô trước đã rồi tính.
Xe đến nơi, Tường Vi lại vất vả dìu và kéo Khánh Nam lên nhà, đến lúc thả cậu lên giường, Tường Vi mới thở ra một hơi, đời cô chưa bao giờ thấy mệt mỏi như hôm nay. Tác dụng phụ của thuốc gây mê mà bọn bắt cóc dùng làm đầu cô choáng váng, lúc tỉnh dậy ở nhà ông lão lạ mặt kia thì đã gần hết ngày, lại được thêm cả việc bị ai đó kéo đi bar nữa, thấm thoắt đã qua hơn mười giờ.
Vừa vào nhà, Tường Vi liền đi một mạch đến giường ngủ, chỉ mong vứt nhanh cục nợ trên vai xuống nên chẳng kịp bật đèn đóm lên gì, nhà tối om.
Định với tay bật công tắc điện ở đầu giường thì nghe thấy tiếng mở khóa. Tường Vi vốn nhạy cảm, lại có tính cảnh giác cao nên điều đầu tiên cô nghĩ đến… là trộm, cô thu tay lại, nhìn khắp phòng xem có đồ gì có thể dùng làm vũ khí được không. Ai ngờ, nghe thấy giọng anh.
– Tường Vi, em có ở nhà không?
Tường Vi buông lỏng cảnh giác nhưng lập tức dựng đứng, nhớ ra ai đó đang ngủ ngon lành trên giường.
“Cạch”
Cửa phòng ngủ mở ra.
– Tường Vi?
– Vâng?_Cô nhẹ nhàng đáp.
– Ngủ rồi à?
Khắc Phong chỉ đứng trước cửa hỏi vào, trông thấy mái tóc hơi rối của cô chui ra từ trong chăn, sự thấp thỏm trong lòng cũng biến mất, cô không có chuyện gì, thật may…
Do đứng ngược sáng nên Tường Vi không thấy được những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cũng như lồng ngực phập phồng thở dốc của Khắc Phong. Anh đã đi tìm cô suốt cả ngày.
– Vâng, em có việc phải đi, định gọi điện báo cho anh mà điện thoại lại hết pin nên thôi. Ba mẹ có giận không anh?
– Không đâu, anh kiếm lí do nói với họ rồi.
Biết cô không thích làm lớn chuyện nên anh cũng chẳng nói gì với bố mẹ cả.
– …
Thấy cô không đáp, nghĩ thầm, chắc hẳn cô mệt lắm, anh không hỏi nữa, đóng cửa lại.
– Em ngủ tiếp đi, anh về đây, chìa khóa anh để ở chỗ bàn ăn nhé.
Nghe tiếng khóa cửa, Tường Vi mới thở nhẹ một hơi. Hôm nay, tần suất thở dài của cô tăng đáng kể. Lật chăn ra, cả cơ thể mét tám của Khánh Nam lộ ra ngoài, Tường Vi ngạc nhiên đối diện với một đôi mắt màu hổ phách thâm trầm, cái ánh mắt mà cô đã cố né tránh cả buổi tối, chỉ bởi vì nó có một cái gì đó quá mê hoặc, cô sợ, sợ nhìn vào rồi, không thoát ra được.
Cậu nói, giọng hệt như tiếng đàn cello, trầm thấp mà sâu lắng.
– Ai?
Không đầu không đuôi, nhưng Tường Vi hiểu được.
– Anh trai tôi.
Lúc nói tới anh trai, lông mày Tường Vi dãn ra trong vô thức, tất cả Khánh Nam đều thấy, cậu cau mày, không nói, nhắm mắt lại, dường như ngăn lại sự khó chịu đang dần hình thành. Cô thấy, nhưng không hiểu sự tức giận vô cớ đó từ đâu ra.
Tường Vi nghĩ cậu vẫn say, cả tối, cậu vẫn hay hỏi bất chợt như vậy, cô quen rồi, lần này cũng không ngoại lệ.
Mệt quá, thành ra cứ nằm ỳ ra đấy, mặc kệ bên cạnh còn có một tên con trai cũng đang trên giường. Cô nhìn lên trần nhà.
Cả ngày hôm nay quá bận rộn, cô chẳng có thời gian nghĩ đến những chuyện xảy ra trong thư phòng, giờ nhớ lại từng chút một, từ từ chìm vào giấc ngủ, lông mày vẫn cứ nhíu lại.
Đến khi cô ngủ rất say, hơi thở đều đều có quy luật, đến khi ánh đèn của những căn nhà xung quanh dần tắt, mới có một đôi mắt hổ phách lặng lẽ mở ra, tay vuốt nhẹ lên lông mày vẫn đang cau lại của cô, cứ làm thế cho đến khi nó giãn ra thoải mái.
Đêm khuya, ngoài đường chỉ còn rải rác vài tiếng xe máy, xe ô tô qua lại, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, hắt lên mặt cô một mảng sáng tối. Rất lâu sau đó, có tiếng thở dài.
– Vẫn không nhận ra tôi à?
/25
|