Chiếc xe hơi mini của bà Pauline vừa tắt máy là Tarzan đã nhào ra mở cửa. Gaby trông gọn gàng diêm dúa và hoàn toàn tươi tỉnh sau một đêm ngủ ngon.
Tarzan bắt tay cô bé và chào bà Pauline. Bà mặc bộ quần áo lụa trắng trông rất sang trọng. Mái tóc được buộc bằng ruy-băng màu mỡ gà trông rất mát mắt.
Tarzan khen:
- Bà mặc đẹp nhất thung lũng này đấy.
Bà Pauline hóm hỉnh:
- Tất nhiên không nhất cũng nhì vì trong thung lũng này chỉ có ta và cô Susi mà thôi.
Ông Holmann nói oang oang:
- Hai người cũng đủ lắm rồi.
Gaby ngồi vào bàn điểm tâm. Cô bé vui vẻ:
- Thực ra thì hai bà cháu tính vào thị xã, nhưng khi ra đến cửa thì bắt gặp hai bó hoa. Không biết ai tặng để còn cảm ơn.
Tarzan cười:
- Dượng Holmann tặng bà Pauline một bó, còn một bó mình tặng Gaby đó.
Trong bữa ăn sáng, Tarzan kể lại mọi chuyện vừa xảy ra ở trang trại cô Susi. Hắn nói:
- Thanh tra Wondrascheck và viên trợ lí của ông ta đã dẫn Rudigo Klavim về nhà giam. Nếu Rudigo khai đúng sự thực thì mối nghi ngờ hiện giờ đổ về tên tội phạm đáng ngại nhất vừa ra tù: chính gã “Grobki” gì đó đã thanh toán nhà lái buôn pho-mát về việc làm nhân chứng buộc tội gã bảy, tám năm về trước.
Gaby nhíu mày:
- Tên “Grobki” chẳng lẽ có tới hai kẻ thù? Tại sao sau khi đánh ông Chateaufort, gã lại còn gọi điện đòi giết bác Holmann chớ.
- Tôi chưa thể giải thích điều này Gaby ạ. Cũng có thể gã thù luôn bác Holmann bởi bác là bạn chí cốt của người mà gã ghét.
Ông Holmann đứng dậy:
- Thôi nhé, chấm dứt đề tài này. Tôi phải đến bịnh viện thăm ông bạn đáng thương đây.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại réo ầm ĩ. Holmann bực bội chụp máy và cố tình chìa ra để Tarzan cùng nghe:
- Cái gì thế?
Từ bên kia đầu dây, một giọng the thé quen thuộc cất lên khiến Tarzan rùng mình:
- Mi sẽ biết ngay bây giờ đây, đồ lang băm.
Holmann quát lớn:
- Đây là lần thứ ba mày quấy rối tao. Tao không dư thì giờ nghe mày.
- Khoan cúp máy mà nghe tao nói đây. Đây là lí do khiến tao phải trả thù mi. Mi còn nhớ một đêm mùa hè cách đây năm năm chứ. Hồi đó người yêu của tao bị đau bụng khủng khiếp… tiếc rằng tao không có mặt ở nhà… tao bận đi… công tác.
- Hiểu rồi, mày đã đi “công tác” trong nhà đá chí ít ra là năm năm. Được, nói tiếp đi.
Bây giờ thì Tarzan đã xác định rõ ràng tên gọi điện đe dọa đích thị là gã đàn ông tóc rẽ ngôi giữa ở quán TRÁI NHO.
- Bà già của người yêu tao đã kể lại cho tao nghe chuyện buổi tối hôm đó. Hiện giờ bà cụ đã chết nên không còn nhân chứng để tố cáo mi. Bà già chết cách đây hai năm trong khi người mà tao yêu bị chết oan ức ngay đêm tháng bảy ấy. Hỡi lão già độc địa, mi còn nhớ cú điện thoại tối hôm đó chớ hả?
- Mày điên rồi, ta không hề biết về cú điện thoại đó.
- Mày nghe đây, bạn gái tao chết vì mày say rượu. Hiểu chưa, lão già. Mày đã nốc rượu nhiều quá và từ chối cứu bịnh nhân nên người yêu tao phải chết. Đồ lang băm. Tao sẽ giết mày để Veronica của tao được ngậm hờn nơi chín suối.
- Ta khẳng định rằng, đêm tháng bảy ta chẳng nghe một cú điện thoại yêu cầu chữa bịnh nào cả.
- Tao sẽ ăn miếng trả miếng với mày. Mày biết không, đối với tao, nàng là tất cả. Tao yêu nàng biết chừng nào. Ngần ấy năm trong tù, tao đã thề là sẽ thịt con vợ mày để cho hợp lẽ công bằng. Nhưng xui xẻo thay, con vợ mày đã ngắm củ cải từ dưới đất.
Ông Holmann run rẩy:
- Vậy là mày phải ở tù ít ra là bảy năm nếu không thì mày phải biết bà ấy mất đã bảy năm rồi chớ.
Tiếng nói bên kia đầu dây rít lên:
- Nhưng không vì thế mà tao tha tội cho mày. Tao sẽ giết thằng cháu duy nhất của mi để rửa hận.
Holmann cười như điên dại:
- Thật không? Ta có thể tin vào điều mi nói chớ?
- Vậy nghĩa là sao hả?
- Ý mày định nói mày đã xông vào trang trại kiêm cơ sở chữa bịnh của thằng cháu ta đấy à? Thì mày cứ việc ăn tươi nuốt sống nó. Ta chẳng bao giờ ưa cái thằng ngoan cố, bất trị và kiêu ngạo đó.
- Mày… mày lập lại coi?
- Tóm tắt thế này, ta thù thằng Andreas, mày rõ chưa, thằng ngu. Nó là một đứa hư đốn ngay từ hồi nhỏ. Đã bao nhiêu lần nó đái vào giày của ta. Chưa kể nó còn xéo nát hết hoa cỏ trong vườn. Lớn lên một chút thì nó lại xì bánh xe hơi của ta. Cái thằng Andreas láu cá láu tôm. Giữa mùa đông rét căm căm, nó dắt một lũ bạn bè mất dạy mang ủng vào trước cửa phòng khám của ta và giậm thình thịch cho ủng chảy nước tung toé. Đã hết đâu, bọn chúng còn vun tuyết thành đống cao gần mái nhà rồi tưới nước vô khiến nguyên một núi băng đó án ngữ ngay cửa ra vào. Các bịnh nhân của ta phải đi cửa ngách để thoát nạn. Cảm ơn mày đã tóm cổ thằng Andreas. Mày hãy thủ tiêu nó giùm ta.
Tarzan, Karl và Gaby sững sờ.
Ông già điên rồi chăng?
Tuy rằng cả bọn đã biết về quan hệ căng thẳng giữa hai bác cháu nhưng không ngờ ông Holmann lại phản ứng đầy thù hằn và điên rồ như vậy.
Tarzan nghĩ thầm, hay ông già xí gạt thằng kia?
Bà Pauline tủm tỉm, bà đã biết cái mẹo của ông.
- Mày đang lừa tao để cứu mạng thằng cháu hả tên lang băm? Hay là mày thích tao giết mày hơn. Thôi vậy, tao sẽ tính một trong hai đứa mày…
- Vậy hả? Mày có ngon thì hạ ta đi. Dù sao thằng cháu ta vẫn còn trẻ, còn ta già rồi. Ta bây giờ là một tên vô tích sự.
- Một trong hai đứa sẽ tử. Nhớ đó.
Tên côn đồ cúp máy cái rụp. Giọng ông Holmann tỉnh bơ:
- Các cháu thấy ta xử sự có được không?
Gaby mấp máy môi:
- Bác làm cháu sợ quá. Người ta có thể cho rằng bác muốn điều xấu xảy ra cho Andreas.
Tròn Vo có vẻ lo âu:
- Hi vọng là thằng cha “Grobki” gì đó không biết dượng còn một người cháu nữa. Không thì nguy cho tính mạng của cháu.
Tarzan dứt khoát:
- Cháu thấy không thể đùa được, bác Holmann. Chúng ta phải báo động cho Andreas biết để anh ấy đề phòng tên tội phạm xâm nhập.
Ông Holmann đẩy điện thoại về phía Tarzan:
- Cháu gọi cho nó đi.
Ông Holmann đọc số cho hắn quay máy. Không có người trả lời.
- Kì nhỉ. Không có ai ở nhà.
- Vậy là chúng ta lên đường là vừa. Ta sẽ vào bịnh viện, à mà khoan, sẽ ghé cơ sở điều trị để báo tin dữ cho Andreas trước đã.
Tarzan lao thốc vào buồng tắm dội nước. Sáu phút sau, hắn đã có mặt trên chiếc ô-tô cổ lỗ sĩ.
Giọng ông Holmann oang oang:
- Đừng chê mấy chiếc xe hơi của ta xưa nghe. Ta đã hiện đại hóa chúng bằng tốc độ 170 cây số một giờ đấy.
*
Grobalki bỏ ống nghe xuống cười khoái trá. Y hất hàm với bác sĩ Andreas:
- Mày nghe thấy tất cả rồi chớ? Lão bác xúi tao xơi tái mày đó.
- Tôi không ngạc nhiên chút nào cả. Ông mà giết tôi là làm vừa lòng ông ta. Tôi quá rành lão già bị chập mạch ấy. Ổng thương tôi như người ở vậy. Nhưng cũng phải nói thực, ông Holmann là một bác sĩ rất có trách nhiệm. Tôi không thể tin rằng có điện cấp cứu của bịnh nhân gọi mà ông ấy lại không tới.
- Nhưng đó lại là sự thật.
- Hay bà cụ mẹ bạn gái ông nhầm?
- Không, không bao giờ.
Grobalki thở dài. Y không hiểu có nên giết tên Holmann “nhí” này không nữa. Andreas hỏi:
- Bây giờ ông định làm gì?
- Mày có vợ con gì chưa?
- Chưa, tôi sống độc thân.
Andreas im lặng. Bác Holmann tuyệt thật. Ông già đã đánh lừa gã bằng cách chế tạo mối tử thù giữa hai bác cháu. Trời hỡi, hai người có thể không đồng sở thích với nhau chớ làm gì mà coi nhau như kẻ thù. Họ hàng chỉ còn có hai người thuộc tộc Holmann còn sót lại thương nhau không hết, nói chi là xích mích.
Mà xích mích vì cái gì cơ chứ. Hồi đó ông già đòi giá cho thuê là 3.000 schilling (tương đương với 430 mark) nhưng Andreas cứ nằng nặc đòi trả 12.000 schilling. Từ ba năm trước, cứ tháng tháng Andreas lại chuyển vào tài khoản của ông bác 12.000 schilling, và ngay ngày hôm sau ông bác chuyển ra 9.000 vào tài khoản của anh. Việc này cứ diễn đi diễn lại và trở thành đề tài đàm tiếu của đám nhân viên nhà băng. Sau năm sáu lần cò cưa, anh cháu đành chịu thua và phải lập một tài khoản riêng, chuyển vào đó số tiền chênh lệch 9.000 schilling để dành giao cho bác Holmann sau này. Số tiền dư ấy tính đến bây giờ có lẽ cũng bộn bạc.
Giọng Grobalki cất lên đánh thức cơn mơ quá khứ của Andreas:
- Thôi được, cho tới lúc tao trả được mối thù thì mày phải bị trói và nhốt ở dưới tầng hầm.
Gã ngừng lại rồi hỏi với vẻ khắc khoải:
- Tao nhốt mày dưới đó có ai mở cửa không vậy?
- Chắc là không. Bạn gái tôi không có nhà, bệnh nhân cần cấp cứu thì đã có bệnh viện.
- Phúc tổ là tao tha chết cho mày đấy.
- Tôi vô cùng sung sướng. Tôi yêu cuộc sống của mình. Giá như ông già thương yêu tôi, hẳn ông đã giết tôi để làm khổ ông ấy.
- Mày nói đúng. Tao đau khổ vì cái chết của người yêu tao nên tao cũng thích làm bác mày bị đau khổ ngang ngửa bởi nỗi buồn chết vợ. Xúi quẩy cho tao là vợ lão lìa đời nhanh quá, tao đành phải tìm một biện pháp khác. Thôi, tao đoán thế nào lão già cũng phải có bạn chứ, chắc mày cũng không biết phải không?
Andreas nói ngay:
- Nè, lão già khó tính đó không có ai chịu làm bạn đâu. Ông ấy chẳng gần gũi một ai.
Trời ạ, chỉ cần gã hỏi bất kì ai bắt gặp trên đường là bà Pauline khó toàn mạng. Cả vùng này ai lại chẳng biết bà Pauline với ông Holmann rất gắn bó với nhau chứ?
Grobalki gí súng vào gáy Andreas và tống anh xuống tầng hầm. Cả căn hầm chỉ có một cửa sổ bé tí, Andreas ngồi trên một thùng gỗ, ngoài chân tay bị trói như bó giò còn bị băng dính bịt ngang miệng.
Gã đi ra ngoài đóng sầm cửa lại. Andreas tuyệt vọng nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ lách cách.
Grobalki lục lọi khắp phòng và thu được một mớ tiền mặt lẫn chiếc đồng hồ vàng loại xịn.
Tên cựu tù từ từ đẩy cửa. Đúng lúc đó tự nhiên tiếng động cơ ô-tô rền lên và một cô gái phóng xuống.
Grobalki thất kinh đóng cửa nhẹ nhàng. Chưa đầy ba giây, gã đã nghe tiếng chuông reo.
Cút mẹ mày đi, hôm nay là ngày nghỉ, gã thầm rủa.
Grobalki nghe tiếng chuông bấm từng đợt muốn điếc ráy nhưng kiên trì chịu trận. Lúc này tiếng động cơ xe hơi lại rền vang rồi nhỏ dần. Gã nhẹ người. Làm sao gã biết được cô gái vừa rồi không phải là bịnh nhân mà chính là người yêu của Andreas.
*
Grobalki đi thẳng về nhà mụ Alma chớ không ghé nghĩa trang. Giờ này không thể đào kho báu lên được.
Vừa đặt chân đến cửa nhà, gã đã cảm thấy một mùi gì không bình thường, thứ mùi mốc mốc đắng đắng. Phải rồi, mùi nhà tù đố lẫn vào đâu.
Quả nhiên, từ trong buồng ngủ của mụ Alma bước ra là thằng Otvan Flinkfinger có biệt danh Móng Vuốt. Grobalki làm bộ mừng rỡ:
- Trời đất. Mày về hồi nào vậy. Tao cứ ngỡ phải đến tối mịt.
- Sáu giờ sáng tụi giám thị nhả tao ra là tao đua lên tàu ngay.
Hai thằng ôm nhau, vỗ vai bồm bộp. Otvan có cái đầu cá trê quái đản. Đầu thì dẹp lép nhưng cái cổ lại to bè dính liền làm một khối thành thử mới nhìn ai cũng tưởng khuôn mặt gã hình vuông. Gã còn có cặp môi dày với cái nhìn lạnh lẽo nặng nề. Trông có vẻ ngốc, nhưng thực ra gã là đứa khôn ngoan và láu cá.
Gã ngó thằng bạn tù ra trước mấy ngày:
- Bà già tao nói mày gõ cửa hôm qua.
- Ừ, tao bận du hí ở Viên nên hôm qua mới ghé nhà mày.
Hai thằng lưu manh lôi nhau vô cái được gọi là… phòng khách. Trên bàn có sẵn một chai Whisky đã gần cạn. Grobalki nhấp một chút rượu mạnh.
- Otvan này, mai tao vù.
- Giỡn hoài. Tao cứ nghĩ rằng tụi mình lập băng làm ăn chớ.
- Đúng. Trước kia tao đã tính như vậy.
- Còn bây giờ?
- Có chuyện không ổn đã xảy ra. Một thằng bác sĩ trẻ ở đây biết mặt tao nên tao không nỡ để mày bị liên luỵ. Chậm lắm là sáng thứ hai người ta sẽ biết nó mất tích và sẽ tìm thấy nó dưới tầng hầm. Tao để sẵn chìa trên ổ cho nó khỏi chết. Chắc chắn nó sẽ mô tả về tao với bọn cớm và… tao phải vù khỏi đây thôi. Tao sẽ hạ cánh ở Úc chẳng hạn.
- Tao chẳng hiểu mày đang lải nhải cái gì.
- Mày quên chuyện Veronica tao đã kể với mày trong tù rồi ư?
- Quên sao được. Con bồ mày bị chết bịnh chớ gì.
- Đáng ra cô ấy không bị chết, vì thế tao phải trả thù.
Grobalki làm một hơi về kế hoạch trả thù của gã cho Otvan nghe. Mặt tên này cứ ngớ ra.
- Tao không ngờ mày “thâm” thiệt. Chuyện năm năm trước xa lơ xa lắc mà vẫn ghim trong bụng đến giờ.
- Hừ, không bao giờ tao quên đâu. Veronica mất đúng vào ngày mười bảy tháng bảy cách đây năm năm.
Lỗ tai Otvan đột nhiên lùng bùng. Mắt gã nháy lia lịa, môi dưới của gã trề ra:
- Có phải đêm… mười bảy… tháng bảy… lão bác sĩ Holmann say quắc cần câu… và vì thế Veronica của mày… đứt bóng… không?
- Ờ, ờ. Sao mày tự động run kì cục vậy hả? Bộ câu chuyện buồn của đời tao có liên quan gì đến mày à?
Otvan lẳng lặng dốc hết những giọt rượu cuối cùng trong chai Whisky vào mồm. Giọng của gã lạ hoắc:
- Kinh dị thật. Tao chẳng thể nào dè cuộc đời lại kì cục đến thế. Mọi sự hoàn toàn ngẫu nhiên như có bàn tay ma quỷ sắp đặt trước.
Mụ Alma đã bước vào với một cái khay đầy thức ăn nghi ngút. Otvan sấn sổ ăn. Grobalki ngồi yên. Cho đến lúc mụ già vào bếp, Grobalki mới cất giọng:
- Cho tao mượn chiếc mô-tô của mày một chút được không Otvan?
- Mày mang nó sang Úc hả?
- Không. Tao sẽ xài ở đây. Tao sẽ dùng nó bám con mồi già Holmann. Một thời điểm nào đó thế nào lão cũng phải rời khỏi trang trại chứ. Đợi khi lão rời khỏi nhà, tao sẽ “nhập nha” và giăng bẫy khiến lão đi đời. Mọi người sẽ tưởng đó là một tai nạn xui xẻo. Hà hà, đến khi bọn cớm truy tầm ra hung thủ thực sự thì tao đã bốc hơi qua Úc đời kiếp nào rồi.
- Đồng ý.
Otvan phán gút gọn và chẳng cần tò mò về kiểu giăng bẫy của thằng bạn ác ôn. Chính gã còn đang run sợ vì cái ngày mười bảy tháng bảy năm xưa. Luật ngẫu nhiên thật tàn bạo.
Grobalki thầm nghĩ, mày đừng động đến kho báu vội, Otvan. Hãy chờ cho đến khi tao đi khỏi đây đã, sau đó mày hãy dùng tới móng vuốt của mày. Nhưng con ơi, đến lúc đó thì cái kho báu của mày dưới mộ lão Flappe đã bị rỗng tuếch rồi.
*
“Một trong hai tên chúng mày phải chết”. Lời đe dọa của tên côn đồ ẩn mặt cứ lảng vảng trong chiếc xe hơi cổ lỗ sĩ của ông Holmann khiến cho chuyến đi của mọi người mất vui. Tarzan nói:
- Đáng lẽ chúng ta nên báo việc này cho thanh tra Wondrascheck.
Holmann tỏ vẻ không hài lòng.
Gaby nói:
- Cháu có ý kiến thế này. Giả sử tên đe dọa ám sát bác là gã đàn ông tóc rẽ ngôi giữa ngồi ở quán TRÁI NHO và cùng đi chuyến tàu tốc hành với tụi cháu như Tarzan đã khẳng định thì… điều đáng ngạc nhiên là, gã định trả thù cho người tình về một việc bác Holmann không hề biết. Và tại sao gã lại hành hung ông Chateaufort?
Karl phát biểu:
- Nói chung, chuyện này vẫn còn thiếu một vài chi tiết nào nữa nên chưa có được bức tranh chung.
Ông Holmann lúc lắc đầu:
- Trong cuộc đời thầy thuốc của mình, ta chưa lần nào bê trễ nghĩa vụ cho dù trời rét đến 40 độ âm hoặc các ngày nghỉ lễ. Ta có thể nóng nảy nhưng việc cứu người chưa bao giờ ta quay lưng.
Tarzan nói:
- Coi như chúng ta tạm có một bảng thống kê về gã tên là “Grobki” đi. Rằng trước kia gã từng sống ở đây và có một người tình. Sau đó gã cướp ngân hàng và bị ông Chateaufort phát hiện phải vào tù. Ra tù gã có âm mưu trả thù tất cả. Bác Holmann nằm trong danh sách những kẻ mà gã cần rửa hận.
Xe đã tới Fasslift, diễu hành qua sự trầm trồ của mọi người trước kiểu dáng xưa như Trái Đất. Bác sĩ Holmann đánh tay lái và thắng két trước phòng khám của Holmann nhỏ, tức Andreas. Ông thấy một cô gái đứng gần ngưỡng cửa.
- Cô Tanja Reutho, bạn gái của Andreas đó các cháu. Con bé rất ngoan.
Tanja chừng 20 tuổi có khôn mặt trái xoan xinh xắn và mái tóc nâu. Cô gật đầu chào khi mọi người trên xe lục tục bước xuống, trừ ông bác sĩ già vẫn ngồi lại trên xe. Giọng nói cô lo lắng:
- Chào bác Pauline và các em, tôi chờ ở đây cả tiếng đồng hồ mà không thấy anh Andreas đâu hết. Anh ấy chưa bao giờ thất hẹn với tôi như vậy.
Bà Pauline giới thiệu Tứ quái với Tanja rồi nhíu mày:
- Cháu không giữ chìa khóa mở cửa à?
- Ôi, tối qua cháu đã bỏ quên túi xách đựng chìa khóa ở bên trong nhà anh ấy rồi.
Tarzan giải thích:
- Andreas có thể bị nguy hiểm vì một tên tội phạm đang lẩn khuất trong thị xã đe dọa giết một trong hai người: ông bác sĩ già Holmann và anh bác sĩ trẻ Holmann. Mọi người đợi ở đây, chờ tôi đảo một vòng quanh nhà đã.
Tanja mặt tái mét, cô sợ hãi nhìn mọi người.
Tarzan đi ra sau nhà, hắn khám phá một cửa sổ ban-công để hở ở nhà sau. Tarzan đột nhập vào trong phòng chẳng khó khăn chút nào. Sau ba phút tìm kiếm khắp căn nhà, Tarzan lần ra dấu vết xuống tầng hầm. May phước, cái chìa vẫn còn tòn teng nơi ổ khóa. Hắn mở cửa và nhìn thấy Andreas. Hắn reo lên:
- Anh Andreas, tụi này đi tìm anh mãi.
Tarzan gỡ xong băng dính quanh mồm và cắt dây trói cho Andreas, chàng bác sĩ đã mở miệng liền:
- Thằng khốn có súng. Anh không biết nó tên gì. Nó định giết bác Holmann.
- Anh thấy gã thế nào?
Andreas làm một màn mô tả cụt ngủn nhưng cũng đủ cho mắt Tarzan sáng lên:
- Đúng gã rồi, tụi em đã gặp trong quán TRÁI NHO.
Andreas mở cửa, Tanja ôm choàng lấy cổ anh sung sướng ra mặt.
Ông Holmann cũng hồi hộp bước xuống xe:
- Bác… bác rất mừng… là cháu không việc gì…
- Suýt chết đó, dượng ạ. Cực kì cảm ơn dượng đã chửi cháu như chó. Dượng không chửi là thằng điên đã giết cháu rồi.
- Chửi cháu thì dễ lắm. Dượng vẫn không quên cái tội cháu đái vào giày của dượng.
Cả đám cười rần. Tarzan đề nghị:
- Bây giờ chúng ta phải phân công công việc: thăm ông Chateaufort ở bịnh viện, rồi thông báo cho thanh tra cảnh sát, rồi tìm chị Susi để lục lọi các tờ báo cũ truy tung tích của tên gọi là “Grobki”. Và còn phải đến quán TRÁI NHO để hỏi dò ông chủ về tên thuộc “thế giới ngầm” mát thần kinh ấy nữa. Các bạn làm được chớ gì?
Gaby thắc mắc:
- Vậy đại ca làm gì?
- Mình sẽ mượn chiếc xe đua của anh Andreas dạo một vòng quanh thị trấn.
Trước cặp mắt ngạc nhiên của bốn vị người lớn, Gaby nhẹ nhàng giải thích:
- Tarzan là vậy đó. Bí mật quân sự của TKKG mà.
*
Tarzan bắt đầu gò cổ phóng. Hắn đã tự đặt mình vào trường hợp tên sát nhân và tự hiểu rằng để rửa hận thì tên giết người chẳng còn cách nào hơn là phải đột nhập vào tư gia kẻ thù.
Cách đích chừng một cây số, Tarzan xuống xe và giấu vào bụi rậm ven lộ. Từ chỗ này hắn băng đường tắt qua ruộng. Kinh nghiệm trinh sát đã đưa đến kết quả tốt: trước mặt hắn là một chiếc mô-tô, động cơ vẫn còn nóng được dựng gần trang trại ông Holmann.
Tarzan nhảy bổ về phía đống củi chất cao cách cửa ra vào chừng năm mét. Cửa mở he hé chứng tỏ tên điên “Grobki” đã có mặt trong nhà. Mày định làm gì khi trong nhà không có ai?
Tarzan rón rén tới cửa sổ và giật mình lúc nhìn vào. Trời ạ, tên khốn kiếp đang quỳ gối trước cái bếp ga. Gã lấy tuốc-nơ-vít trong hộp đồ nghề của gia chủ để nới lỏng gioăng trong ống dẫn ga. Mũi Tarzan đã ngửi thấy mùi ga đang bay khắp căn phòng. Thật không tưởng tượng nổi! Gã đánh bẫy bằng ga! Khi ông Holmann về thì chỉ cần một tia lửa nhỏ, cũng đủ để toàn bộ ngôi nhà nổ tung.
Tarzan nép người bên góc cửa. Sau vài phút tên gian đi ra.
Ngay lập tức Tarzan xoay người rồi nói:
- A, ông thợ chữa ống ga!
Hắn tung một ngọn cước vào tên đột nhập không một chút thương xót.
Khẩu súng trên tay tên gian tế văng ra và… gã ngã ngửa xuống đất như một trái mít rụng. Nhanh như cắt, Tarzan thu hồi con chó lửa và cái bóp của tên hung thủ rồi mở toang các cửa sổ cho ga thoát ra ngoài, sau đó hắn vặn chặt đường ống dẫn hơi đốt.
Tarzan đọc giấy tờ tùy thân để trong bóp gã. Tên gian cũng đã tỉnh lại, đờ đẫn tựa người vô tường.
- Thì ra tên thật của mày là Grobalki. Mày vừa chân ướt chân ráo ra khỏi nhà tù đã lại phạm tội ác. Nếu tao không phát hiện vụ ga đốt này thì chắc chắn sáu mạng người đã chết vì mày. Tại sao mày mọi rợ đến thế hả? Mày đã đập ông Chateaufort trên tàu phải không?
- Biết rồi còn hỏi làm gì?
- Tao nhận ra giọng nói trong điện thoại của mày. Sao mày lại buộc cho ông Holmann tội làm bạn gái mày bị chết?
- Đó là sự thật.
- Mày cụ thể ngày giờ thử coi?
- Đó là đêm mười bảy tháng bảy.
- Ôi, té ra là vậy! Rõ cả rồi.
Tarzan nói rành rọt:
- Đêm mười bảy tháng bảy là đêm hội của thị trấn Fasslift. Ông Holmann cũng như mọi người trong làng đều đi dự lễ hết. Đêm hôm đó trang trại của ông Holmann và trang trại của bà Pauline bị kẻ gian đột nhập. Tên đạo chích đã ẵm kho báu tại nhà bà Pauline tới một triệu mark và sau đó nó mò qua nhà bác sĩ Holmann, cách đó hai cây số. Lúc bà mẹ người yêu mày phôn điện thoại mời bác sĩ Holmann cấp cứu thì cũng là lúc tên trộm giả dạng ông bác sĩ trả lời trong máy. Tao nghĩ rằng nó định đùa chơi để lấy le ai dè thiệt hại một mạng người.
Grobalki mặt méo xệch, gã gầm lên:
- Thằng Otvan. Trời ơi, thằng khốn nạn. Hèn chi nó biến sắc khi tao kể chuyện này. Chỉ có nó mới lè nhè say rượu trong ống nói như vậy. Khốn nạn. Nó đã vớ được đống châu báu đó… rồi uống rượu ở đây và… đùa giỡn với mạng sống của Veronica.
- Có phải Otvan Flinkfinger không? Bữa nay nó được ra tù mà. Chính nó đã lấy trộm sao? Grobalki, mày không còn hi vọng gì nữa đâu. Hay mày tưởng sẽ vớ được đống của cải đó? Mày phạm quá nhiều sai lầm, Grobalki ạ. Thằng ác ôn giết bồ mày thì cứ nhơn nhơn trong khi mày lăm le tiêu diệt người vô tội. Nào, nói ra đi. Đống châu báu ở đâu? Mày có biết không?
Mặt Grobalki trắng bệch, gã nghiến răng kèn kẹt, hai bàn tay nắm chặt như muốn ăn tươi nuốt sống Otvan. Gã rít lên:
- Nó giấu những thứ đó trong ngôi mộ của lão đồ tể Bladua Flappe.
*
Khi Tarzan gọi điện đến văn phòng ông thanh tra cũng là lúc bà Pauline, Andreas, Tròn Vo, Gaby, Karl đang tụ tập trong phòng ông ta. Hắn không có thì giờ kể lể dài dòng, chỉ vắn tắt về số phận tên Grobalki và địa điểm chôn giấu kho báu.
Hắn nói thêm:
- Grobalki đã thú nhận y chính là hung thủ trên con tàu tốc hành Alpen.
Ông Wondrascheck líu lưỡi:
- Cháu… cháu đang ở đâu hả Tarzan? Ta… ta sẽ đến ngay.
*
Tứ quái quyết định ở lại nhà ông Holmann và bà Pauline cho tới hết ngày thứ tư. Bà Pauline muốn thưởng công thật hậu cho Tarzan và các bạn vì đã tìm lại được cho bà những đồ trang sức quý giá. Cả bọn không nhận mà chỉ đòi phải tổ chức một buổi liên hoan linh đình tại nhà ông Holmann nhưng người đứng ra mời khách là Tứ quái chứ không phải ông bác sĩ già bẳn tính.
Chị Susi đã đến và được ông Holmann tiếp đón niềm nở, ông không thấy cánh nhà báo là đáng ghét nữa.
Andreas và bạn gái Tanja của anh hớn hở chào hỏi ông Holmann như là họ chưa bao giờ có va chạm.
Ông thanh tra Wondrascheck cũng có mặt. Lúc đã cạn li thứ ba, ông đề nghị kết nghĩa anh em với ông già Holmann.
Khi chia tay nhóm Tứ quái trên sân ga, mọi người ôm hôn, bắt tay nhau quyến luyến không muốn rời nhau. Bà Pauline tặng Gaby một sợi dây chuyền vàng có mặt ngọc cực đẹp còn dượng Holmann cũng ôm chặt cậu cháu Tròn Vo không biết bao nhiêu lần.
Tròn Vo ngồi vào chỗ của mình, nó để sẵn phong sô-cô-la lên mặt bàn rồi đủng đỉnh nói:
- Chuyến đi hay thiệt nhưng cuối cùng tao vẫn không biết được là dượng Holmann có chọn tao là người thừa kế hay không. Tao nghĩ là bác ấy nên để lại tất cả cho anh Andreas và Tanja. Tao chỉ cần mỗi sô-cô-la thôi mà.
Gaby cười:
- Mọi chuyện sẽ rõ ràng khi bọn mình được mời tới dự đám cưới của ông Holmann và bà Pauline.
GIỚI THIỆU TẬP SAUKarl tình cờ bắt gặp hai kẻ khả nhi đang đánh tráo thùng thư ở cổng một biệt thự vắng chủ trên đại lộ Sân Bồ Đề.
TKKG tất nhiên không thể bỏ qua việc này. Vừa bắt tay vào đặc vụ mới, Tứ quái đã chạm trán một bọn lừa đảo tinh vi…
Tarzan bắt tay cô bé và chào bà Pauline. Bà mặc bộ quần áo lụa trắng trông rất sang trọng. Mái tóc được buộc bằng ruy-băng màu mỡ gà trông rất mát mắt.
Tarzan khen:
- Bà mặc đẹp nhất thung lũng này đấy.
Bà Pauline hóm hỉnh:
- Tất nhiên không nhất cũng nhì vì trong thung lũng này chỉ có ta và cô Susi mà thôi.
Ông Holmann nói oang oang:
- Hai người cũng đủ lắm rồi.
Gaby ngồi vào bàn điểm tâm. Cô bé vui vẻ:
- Thực ra thì hai bà cháu tính vào thị xã, nhưng khi ra đến cửa thì bắt gặp hai bó hoa. Không biết ai tặng để còn cảm ơn.
Tarzan cười:
- Dượng Holmann tặng bà Pauline một bó, còn một bó mình tặng Gaby đó.
Trong bữa ăn sáng, Tarzan kể lại mọi chuyện vừa xảy ra ở trang trại cô Susi. Hắn nói:
- Thanh tra Wondrascheck và viên trợ lí của ông ta đã dẫn Rudigo Klavim về nhà giam. Nếu Rudigo khai đúng sự thực thì mối nghi ngờ hiện giờ đổ về tên tội phạm đáng ngại nhất vừa ra tù: chính gã “Grobki” gì đó đã thanh toán nhà lái buôn pho-mát về việc làm nhân chứng buộc tội gã bảy, tám năm về trước.
Gaby nhíu mày:
- Tên “Grobki” chẳng lẽ có tới hai kẻ thù? Tại sao sau khi đánh ông Chateaufort, gã lại còn gọi điện đòi giết bác Holmann chớ.
- Tôi chưa thể giải thích điều này Gaby ạ. Cũng có thể gã thù luôn bác Holmann bởi bác là bạn chí cốt của người mà gã ghét.
Ông Holmann đứng dậy:
- Thôi nhé, chấm dứt đề tài này. Tôi phải đến bịnh viện thăm ông bạn đáng thương đây.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại réo ầm ĩ. Holmann bực bội chụp máy và cố tình chìa ra để Tarzan cùng nghe:
- Cái gì thế?
Từ bên kia đầu dây, một giọng the thé quen thuộc cất lên khiến Tarzan rùng mình:
- Mi sẽ biết ngay bây giờ đây, đồ lang băm.
Holmann quát lớn:
- Đây là lần thứ ba mày quấy rối tao. Tao không dư thì giờ nghe mày.
- Khoan cúp máy mà nghe tao nói đây. Đây là lí do khiến tao phải trả thù mi. Mi còn nhớ một đêm mùa hè cách đây năm năm chứ. Hồi đó người yêu của tao bị đau bụng khủng khiếp… tiếc rằng tao không có mặt ở nhà… tao bận đi… công tác.
- Hiểu rồi, mày đã đi “công tác” trong nhà đá chí ít ra là năm năm. Được, nói tiếp đi.
Bây giờ thì Tarzan đã xác định rõ ràng tên gọi điện đe dọa đích thị là gã đàn ông tóc rẽ ngôi giữa ở quán TRÁI NHO.
- Bà già của người yêu tao đã kể lại cho tao nghe chuyện buổi tối hôm đó. Hiện giờ bà cụ đã chết nên không còn nhân chứng để tố cáo mi. Bà già chết cách đây hai năm trong khi người mà tao yêu bị chết oan ức ngay đêm tháng bảy ấy. Hỡi lão già độc địa, mi còn nhớ cú điện thoại tối hôm đó chớ hả?
- Mày điên rồi, ta không hề biết về cú điện thoại đó.
- Mày nghe đây, bạn gái tao chết vì mày say rượu. Hiểu chưa, lão già. Mày đã nốc rượu nhiều quá và từ chối cứu bịnh nhân nên người yêu tao phải chết. Đồ lang băm. Tao sẽ giết mày để Veronica của tao được ngậm hờn nơi chín suối.
- Ta khẳng định rằng, đêm tháng bảy ta chẳng nghe một cú điện thoại yêu cầu chữa bịnh nào cả.
- Tao sẽ ăn miếng trả miếng với mày. Mày biết không, đối với tao, nàng là tất cả. Tao yêu nàng biết chừng nào. Ngần ấy năm trong tù, tao đã thề là sẽ thịt con vợ mày để cho hợp lẽ công bằng. Nhưng xui xẻo thay, con vợ mày đã ngắm củ cải từ dưới đất.
Ông Holmann run rẩy:
- Vậy là mày phải ở tù ít ra là bảy năm nếu không thì mày phải biết bà ấy mất đã bảy năm rồi chớ.
Tiếng nói bên kia đầu dây rít lên:
- Nhưng không vì thế mà tao tha tội cho mày. Tao sẽ giết thằng cháu duy nhất của mi để rửa hận.
Holmann cười như điên dại:
- Thật không? Ta có thể tin vào điều mi nói chớ?
- Vậy nghĩa là sao hả?
- Ý mày định nói mày đã xông vào trang trại kiêm cơ sở chữa bịnh của thằng cháu ta đấy à? Thì mày cứ việc ăn tươi nuốt sống nó. Ta chẳng bao giờ ưa cái thằng ngoan cố, bất trị và kiêu ngạo đó.
- Mày… mày lập lại coi?
- Tóm tắt thế này, ta thù thằng Andreas, mày rõ chưa, thằng ngu. Nó là một đứa hư đốn ngay từ hồi nhỏ. Đã bao nhiêu lần nó đái vào giày của ta. Chưa kể nó còn xéo nát hết hoa cỏ trong vườn. Lớn lên một chút thì nó lại xì bánh xe hơi của ta. Cái thằng Andreas láu cá láu tôm. Giữa mùa đông rét căm căm, nó dắt một lũ bạn bè mất dạy mang ủng vào trước cửa phòng khám của ta và giậm thình thịch cho ủng chảy nước tung toé. Đã hết đâu, bọn chúng còn vun tuyết thành đống cao gần mái nhà rồi tưới nước vô khiến nguyên một núi băng đó án ngữ ngay cửa ra vào. Các bịnh nhân của ta phải đi cửa ngách để thoát nạn. Cảm ơn mày đã tóm cổ thằng Andreas. Mày hãy thủ tiêu nó giùm ta.
Tarzan, Karl và Gaby sững sờ.
Ông già điên rồi chăng?
Tuy rằng cả bọn đã biết về quan hệ căng thẳng giữa hai bác cháu nhưng không ngờ ông Holmann lại phản ứng đầy thù hằn và điên rồ như vậy.
Tarzan nghĩ thầm, hay ông già xí gạt thằng kia?
Bà Pauline tủm tỉm, bà đã biết cái mẹo của ông.
- Mày đang lừa tao để cứu mạng thằng cháu hả tên lang băm? Hay là mày thích tao giết mày hơn. Thôi vậy, tao sẽ tính một trong hai đứa mày…
- Vậy hả? Mày có ngon thì hạ ta đi. Dù sao thằng cháu ta vẫn còn trẻ, còn ta già rồi. Ta bây giờ là một tên vô tích sự.
- Một trong hai đứa sẽ tử. Nhớ đó.
Tên côn đồ cúp máy cái rụp. Giọng ông Holmann tỉnh bơ:
- Các cháu thấy ta xử sự có được không?
Gaby mấp máy môi:
- Bác làm cháu sợ quá. Người ta có thể cho rằng bác muốn điều xấu xảy ra cho Andreas.
Tròn Vo có vẻ lo âu:
- Hi vọng là thằng cha “Grobki” gì đó không biết dượng còn một người cháu nữa. Không thì nguy cho tính mạng của cháu.
Tarzan dứt khoát:
- Cháu thấy không thể đùa được, bác Holmann. Chúng ta phải báo động cho Andreas biết để anh ấy đề phòng tên tội phạm xâm nhập.
Ông Holmann đẩy điện thoại về phía Tarzan:
- Cháu gọi cho nó đi.
Ông Holmann đọc số cho hắn quay máy. Không có người trả lời.
- Kì nhỉ. Không có ai ở nhà.
- Vậy là chúng ta lên đường là vừa. Ta sẽ vào bịnh viện, à mà khoan, sẽ ghé cơ sở điều trị để báo tin dữ cho Andreas trước đã.
Tarzan lao thốc vào buồng tắm dội nước. Sáu phút sau, hắn đã có mặt trên chiếc ô-tô cổ lỗ sĩ.
Giọng ông Holmann oang oang:
- Đừng chê mấy chiếc xe hơi của ta xưa nghe. Ta đã hiện đại hóa chúng bằng tốc độ 170 cây số một giờ đấy.
*
Grobalki bỏ ống nghe xuống cười khoái trá. Y hất hàm với bác sĩ Andreas:
- Mày nghe thấy tất cả rồi chớ? Lão bác xúi tao xơi tái mày đó.
- Tôi không ngạc nhiên chút nào cả. Ông mà giết tôi là làm vừa lòng ông ta. Tôi quá rành lão già bị chập mạch ấy. Ổng thương tôi như người ở vậy. Nhưng cũng phải nói thực, ông Holmann là một bác sĩ rất có trách nhiệm. Tôi không thể tin rằng có điện cấp cứu của bịnh nhân gọi mà ông ấy lại không tới.
- Nhưng đó lại là sự thật.
- Hay bà cụ mẹ bạn gái ông nhầm?
- Không, không bao giờ.
Grobalki thở dài. Y không hiểu có nên giết tên Holmann “nhí” này không nữa. Andreas hỏi:
- Bây giờ ông định làm gì?
- Mày có vợ con gì chưa?
- Chưa, tôi sống độc thân.
Andreas im lặng. Bác Holmann tuyệt thật. Ông già đã đánh lừa gã bằng cách chế tạo mối tử thù giữa hai bác cháu. Trời hỡi, hai người có thể không đồng sở thích với nhau chớ làm gì mà coi nhau như kẻ thù. Họ hàng chỉ còn có hai người thuộc tộc Holmann còn sót lại thương nhau không hết, nói chi là xích mích.
Mà xích mích vì cái gì cơ chứ. Hồi đó ông già đòi giá cho thuê là 3.000 schilling (tương đương với 430 mark) nhưng Andreas cứ nằng nặc đòi trả 12.000 schilling. Từ ba năm trước, cứ tháng tháng Andreas lại chuyển vào tài khoản của ông bác 12.000 schilling, và ngay ngày hôm sau ông bác chuyển ra 9.000 vào tài khoản của anh. Việc này cứ diễn đi diễn lại và trở thành đề tài đàm tiếu của đám nhân viên nhà băng. Sau năm sáu lần cò cưa, anh cháu đành chịu thua và phải lập một tài khoản riêng, chuyển vào đó số tiền chênh lệch 9.000 schilling để dành giao cho bác Holmann sau này. Số tiền dư ấy tính đến bây giờ có lẽ cũng bộn bạc.
Giọng Grobalki cất lên đánh thức cơn mơ quá khứ của Andreas:
- Thôi được, cho tới lúc tao trả được mối thù thì mày phải bị trói và nhốt ở dưới tầng hầm.
Gã ngừng lại rồi hỏi với vẻ khắc khoải:
- Tao nhốt mày dưới đó có ai mở cửa không vậy?
- Chắc là không. Bạn gái tôi không có nhà, bệnh nhân cần cấp cứu thì đã có bệnh viện.
- Phúc tổ là tao tha chết cho mày đấy.
- Tôi vô cùng sung sướng. Tôi yêu cuộc sống của mình. Giá như ông già thương yêu tôi, hẳn ông đã giết tôi để làm khổ ông ấy.
- Mày nói đúng. Tao đau khổ vì cái chết của người yêu tao nên tao cũng thích làm bác mày bị đau khổ ngang ngửa bởi nỗi buồn chết vợ. Xúi quẩy cho tao là vợ lão lìa đời nhanh quá, tao đành phải tìm một biện pháp khác. Thôi, tao đoán thế nào lão già cũng phải có bạn chứ, chắc mày cũng không biết phải không?
Andreas nói ngay:
- Nè, lão già khó tính đó không có ai chịu làm bạn đâu. Ông ấy chẳng gần gũi một ai.
Trời ạ, chỉ cần gã hỏi bất kì ai bắt gặp trên đường là bà Pauline khó toàn mạng. Cả vùng này ai lại chẳng biết bà Pauline với ông Holmann rất gắn bó với nhau chứ?
Grobalki gí súng vào gáy Andreas và tống anh xuống tầng hầm. Cả căn hầm chỉ có một cửa sổ bé tí, Andreas ngồi trên một thùng gỗ, ngoài chân tay bị trói như bó giò còn bị băng dính bịt ngang miệng.
Gã đi ra ngoài đóng sầm cửa lại. Andreas tuyệt vọng nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ lách cách.
Grobalki lục lọi khắp phòng và thu được một mớ tiền mặt lẫn chiếc đồng hồ vàng loại xịn.
Tên cựu tù từ từ đẩy cửa. Đúng lúc đó tự nhiên tiếng động cơ ô-tô rền lên và một cô gái phóng xuống.
Grobalki thất kinh đóng cửa nhẹ nhàng. Chưa đầy ba giây, gã đã nghe tiếng chuông reo.
Cút mẹ mày đi, hôm nay là ngày nghỉ, gã thầm rủa.
Grobalki nghe tiếng chuông bấm từng đợt muốn điếc ráy nhưng kiên trì chịu trận. Lúc này tiếng động cơ xe hơi lại rền vang rồi nhỏ dần. Gã nhẹ người. Làm sao gã biết được cô gái vừa rồi không phải là bịnh nhân mà chính là người yêu của Andreas.
*
Grobalki đi thẳng về nhà mụ Alma chớ không ghé nghĩa trang. Giờ này không thể đào kho báu lên được.
Vừa đặt chân đến cửa nhà, gã đã cảm thấy một mùi gì không bình thường, thứ mùi mốc mốc đắng đắng. Phải rồi, mùi nhà tù đố lẫn vào đâu.
Quả nhiên, từ trong buồng ngủ của mụ Alma bước ra là thằng Otvan Flinkfinger có biệt danh Móng Vuốt. Grobalki làm bộ mừng rỡ:
- Trời đất. Mày về hồi nào vậy. Tao cứ ngỡ phải đến tối mịt.
- Sáu giờ sáng tụi giám thị nhả tao ra là tao đua lên tàu ngay.
Hai thằng ôm nhau, vỗ vai bồm bộp. Otvan có cái đầu cá trê quái đản. Đầu thì dẹp lép nhưng cái cổ lại to bè dính liền làm một khối thành thử mới nhìn ai cũng tưởng khuôn mặt gã hình vuông. Gã còn có cặp môi dày với cái nhìn lạnh lẽo nặng nề. Trông có vẻ ngốc, nhưng thực ra gã là đứa khôn ngoan và láu cá.
Gã ngó thằng bạn tù ra trước mấy ngày:
- Bà già tao nói mày gõ cửa hôm qua.
- Ừ, tao bận du hí ở Viên nên hôm qua mới ghé nhà mày.
Hai thằng lưu manh lôi nhau vô cái được gọi là… phòng khách. Trên bàn có sẵn một chai Whisky đã gần cạn. Grobalki nhấp một chút rượu mạnh.
- Otvan này, mai tao vù.
- Giỡn hoài. Tao cứ nghĩ rằng tụi mình lập băng làm ăn chớ.
- Đúng. Trước kia tao đã tính như vậy.
- Còn bây giờ?
- Có chuyện không ổn đã xảy ra. Một thằng bác sĩ trẻ ở đây biết mặt tao nên tao không nỡ để mày bị liên luỵ. Chậm lắm là sáng thứ hai người ta sẽ biết nó mất tích và sẽ tìm thấy nó dưới tầng hầm. Tao để sẵn chìa trên ổ cho nó khỏi chết. Chắc chắn nó sẽ mô tả về tao với bọn cớm và… tao phải vù khỏi đây thôi. Tao sẽ hạ cánh ở Úc chẳng hạn.
- Tao chẳng hiểu mày đang lải nhải cái gì.
- Mày quên chuyện Veronica tao đã kể với mày trong tù rồi ư?
- Quên sao được. Con bồ mày bị chết bịnh chớ gì.
- Đáng ra cô ấy không bị chết, vì thế tao phải trả thù.
Grobalki làm một hơi về kế hoạch trả thù của gã cho Otvan nghe. Mặt tên này cứ ngớ ra.
- Tao không ngờ mày “thâm” thiệt. Chuyện năm năm trước xa lơ xa lắc mà vẫn ghim trong bụng đến giờ.
- Hừ, không bao giờ tao quên đâu. Veronica mất đúng vào ngày mười bảy tháng bảy cách đây năm năm.
Lỗ tai Otvan đột nhiên lùng bùng. Mắt gã nháy lia lịa, môi dưới của gã trề ra:
- Có phải đêm… mười bảy… tháng bảy… lão bác sĩ Holmann say quắc cần câu… và vì thế Veronica của mày… đứt bóng… không?
- Ờ, ờ. Sao mày tự động run kì cục vậy hả? Bộ câu chuyện buồn của đời tao có liên quan gì đến mày à?
Otvan lẳng lặng dốc hết những giọt rượu cuối cùng trong chai Whisky vào mồm. Giọng của gã lạ hoắc:
- Kinh dị thật. Tao chẳng thể nào dè cuộc đời lại kì cục đến thế. Mọi sự hoàn toàn ngẫu nhiên như có bàn tay ma quỷ sắp đặt trước.
Mụ Alma đã bước vào với một cái khay đầy thức ăn nghi ngút. Otvan sấn sổ ăn. Grobalki ngồi yên. Cho đến lúc mụ già vào bếp, Grobalki mới cất giọng:
- Cho tao mượn chiếc mô-tô của mày một chút được không Otvan?
- Mày mang nó sang Úc hả?
- Không. Tao sẽ xài ở đây. Tao sẽ dùng nó bám con mồi già Holmann. Một thời điểm nào đó thế nào lão cũng phải rời khỏi trang trại chứ. Đợi khi lão rời khỏi nhà, tao sẽ “nhập nha” và giăng bẫy khiến lão đi đời. Mọi người sẽ tưởng đó là một tai nạn xui xẻo. Hà hà, đến khi bọn cớm truy tầm ra hung thủ thực sự thì tao đã bốc hơi qua Úc đời kiếp nào rồi.
- Đồng ý.
Otvan phán gút gọn và chẳng cần tò mò về kiểu giăng bẫy của thằng bạn ác ôn. Chính gã còn đang run sợ vì cái ngày mười bảy tháng bảy năm xưa. Luật ngẫu nhiên thật tàn bạo.
Grobalki thầm nghĩ, mày đừng động đến kho báu vội, Otvan. Hãy chờ cho đến khi tao đi khỏi đây đã, sau đó mày hãy dùng tới móng vuốt của mày. Nhưng con ơi, đến lúc đó thì cái kho báu của mày dưới mộ lão Flappe đã bị rỗng tuếch rồi.
*
“Một trong hai tên chúng mày phải chết”. Lời đe dọa của tên côn đồ ẩn mặt cứ lảng vảng trong chiếc xe hơi cổ lỗ sĩ của ông Holmann khiến cho chuyến đi của mọi người mất vui. Tarzan nói:
- Đáng lẽ chúng ta nên báo việc này cho thanh tra Wondrascheck.
Holmann tỏ vẻ không hài lòng.
Gaby nói:
- Cháu có ý kiến thế này. Giả sử tên đe dọa ám sát bác là gã đàn ông tóc rẽ ngôi giữa ngồi ở quán TRÁI NHO và cùng đi chuyến tàu tốc hành với tụi cháu như Tarzan đã khẳng định thì… điều đáng ngạc nhiên là, gã định trả thù cho người tình về một việc bác Holmann không hề biết. Và tại sao gã lại hành hung ông Chateaufort?
Karl phát biểu:
- Nói chung, chuyện này vẫn còn thiếu một vài chi tiết nào nữa nên chưa có được bức tranh chung.
Ông Holmann lúc lắc đầu:
- Trong cuộc đời thầy thuốc của mình, ta chưa lần nào bê trễ nghĩa vụ cho dù trời rét đến 40 độ âm hoặc các ngày nghỉ lễ. Ta có thể nóng nảy nhưng việc cứu người chưa bao giờ ta quay lưng.
Tarzan nói:
- Coi như chúng ta tạm có một bảng thống kê về gã tên là “Grobki” đi. Rằng trước kia gã từng sống ở đây và có một người tình. Sau đó gã cướp ngân hàng và bị ông Chateaufort phát hiện phải vào tù. Ra tù gã có âm mưu trả thù tất cả. Bác Holmann nằm trong danh sách những kẻ mà gã cần rửa hận.
Xe đã tới Fasslift, diễu hành qua sự trầm trồ của mọi người trước kiểu dáng xưa như Trái Đất. Bác sĩ Holmann đánh tay lái và thắng két trước phòng khám của Holmann nhỏ, tức Andreas. Ông thấy một cô gái đứng gần ngưỡng cửa.
- Cô Tanja Reutho, bạn gái của Andreas đó các cháu. Con bé rất ngoan.
Tanja chừng 20 tuổi có khôn mặt trái xoan xinh xắn và mái tóc nâu. Cô gật đầu chào khi mọi người trên xe lục tục bước xuống, trừ ông bác sĩ già vẫn ngồi lại trên xe. Giọng nói cô lo lắng:
- Chào bác Pauline và các em, tôi chờ ở đây cả tiếng đồng hồ mà không thấy anh Andreas đâu hết. Anh ấy chưa bao giờ thất hẹn với tôi như vậy.
Bà Pauline giới thiệu Tứ quái với Tanja rồi nhíu mày:
- Cháu không giữ chìa khóa mở cửa à?
- Ôi, tối qua cháu đã bỏ quên túi xách đựng chìa khóa ở bên trong nhà anh ấy rồi.
Tarzan giải thích:
- Andreas có thể bị nguy hiểm vì một tên tội phạm đang lẩn khuất trong thị xã đe dọa giết một trong hai người: ông bác sĩ già Holmann và anh bác sĩ trẻ Holmann. Mọi người đợi ở đây, chờ tôi đảo một vòng quanh nhà đã.
Tanja mặt tái mét, cô sợ hãi nhìn mọi người.
Tarzan đi ra sau nhà, hắn khám phá một cửa sổ ban-công để hở ở nhà sau. Tarzan đột nhập vào trong phòng chẳng khó khăn chút nào. Sau ba phút tìm kiếm khắp căn nhà, Tarzan lần ra dấu vết xuống tầng hầm. May phước, cái chìa vẫn còn tòn teng nơi ổ khóa. Hắn mở cửa và nhìn thấy Andreas. Hắn reo lên:
- Anh Andreas, tụi này đi tìm anh mãi.
Tarzan gỡ xong băng dính quanh mồm và cắt dây trói cho Andreas, chàng bác sĩ đã mở miệng liền:
- Thằng khốn có súng. Anh không biết nó tên gì. Nó định giết bác Holmann.
- Anh thấy gã thế nào?
Andreas làm một màn mô tả cụt ngủn nhưng cũng đủ cho mắt Tarzan sáng lên:
- Đúng gã rồi, tụi em đã gặp trong quán TRÁI NHO.
Andreas mở cửa, Tanja ôm choàng lấy cổ anh sung sướng ra mặt.
Ông Holmann cũng hồi hộp bước xuống xe:
- Bác… bác rất mừng… là cháu không việc gì…
- Suýt chết đó, dượng ạ. Cực kì cảm ơn dượng đã chửi cháu như chó. Dượng không chửi là thằng điên đã giết cháu rồi.
- Chửi cháu thì dễ lắm. Dượng vẫn không quên cái tội cháu đái vào giày của dượng.
Cả đám cười rần. Tarzan đề nghị:
- Bây giờ chúng ta phải phân công công việc: thăm ông Chateaufort ở bịnh viện, rồi thông báo cho thanh tra cảnh sát, rồi tìm chị Susi để lục lọi các tờ báo cũ truy tung tích của tên gọi là “Grobki”. Và còn phải đến quán TRÁI NHO để hỏi dò ông chủ về tên thuộc “thế giới ngầm” mát thần kinh ấy nữa. Các bạn làm được chớ gì?
Gaby thắc mắc:
- Vậy đại ca làm gì?
- Mình sẽ mượn chiếc xe đua của anh Andreas dạo một vòng quanh thị trấn.
Trước cặp mắt ngạc nhiên của bốn vị người lớn, Gaby nhẹ nhàng giải thích:
- Tarzan là vậy đó. Bí mật quân sự của TKKG mà.
*
Tarzan bắt đầu gò cổ phóng. Hắn đã tự đặt mình vào trường hợp tên sát nhân và tự hiểu rằng để rửa hận thì tên giết người chẳng còn cách nào hơn là phải đột nhập vào tư gia kẻ thù.
Cách đích chừng một cây số, Tarzan xuống xe và giấu vào bụi rậm ven lộ. Từ chỗ này hắn băng đường tắt qua ruộng. Kinh nghiệm trinh sát đã đưa đến kết quả tốt: trước mặt hắn là một chiếc mô-tô, động cơ vẫn còn nóng được dựng gần trang trại ông Holmann.
Tarzan nhảy bổ về phía đống củi chất cao cách cửa ra vào chừng năm mét. Cửa mở he hé chứng tỏ tên điên “Grobki” đã có mặt trong nhà. Mày định làm gì khi trong nhà không có ai?
Tarzan rón rén tới cửa sổ và giật mình lúc nhìn vào. Trời ạ, tên khốn kiếp đang quỳ gối trước cái bếp ga. Gã lấy tuốc-nơ-vít trong hộp đồ nghề của gia chủ để nới lỏng gioăng trong ống dẫn ga. Mũi Tarzan đã ngửi thấy mùi ga đang bay khắp căn phòng. Thật không tưởng tượng nổi! Gã đánh bẫy bằng ga! Khi ông Holmann về thì chỉ cần một tia lửa nhỏ, cũng đủ để toàn bộ ngôi nhà nổ tung.
Tarzan nép người bên góc cửa. Sau vài phút tên gian đi ra.
Ngay lập tức Tarzan xoay người rồi nói:
- A, ông thợ chữa ống ga!
Hắn tung một ngọn cước vào tên đột nhập không một chút thương xót.
Khẩu súng trên tay tên gian tế văng ra và… gã ngã ngửa xuống đất như một trái mít rụng. Nhanh như cắt, Tarzan thu hồi con chó lửa và cái bóp của tên hung thủ rồi mở toang các cửa sổ cho ga thoát ra ngoài, sau đó hắn vặn chặt đường ống dẫn hơi đốt.
Tarzan đọc giấy tờ tùy thân để trong bóp gã. Tên gian cũng đã tỉnh lại, đờ đẫn tựa người vô tường.
- Thì ra tên thật của mày là Grobalki. Mày vừa chân ướt chân ráo ra khỏi nhà tù đã lại phạm tội ác. Nếu tao không phát hiện vụ ga đốt này thì chắc chắn sáu mạng người đã chết vì mày. Tại sao mày mọi rợ đến thế hả? Mày đã đập ông Chateaufort trên tàu phải không?
- Biết rồi còn hỏi làm gì?
- Tao nhận ra giọng nói trong điện thoại của mày. Sao mày lại buộc cho ông Holmann tội làm bạn gái mày bị chết?
- Đó là sự thật.
- Mày cụ thể ngày giờ thử coi?
- Đó là đêm mười bảy tháng bảy.
- Ôi, té ra là vậy! Rõ cả rồi.
Tarzan nói rành rọt:
- Đêm mười bảy tháng bảy là đêm hội của thị trấn Fasslift. Ông Holmann cũng như mọi người trong làng đều đi dự lễ hết. Đêm hôm đó trang trại của ông Holmann và trang trại của bà Pauline bị kẻ gian đột nhập. Tên đạo chích đã ẵm kho báu tại nhà bà Pauline tới một triệu mark và sau đó nó mò qua nhà bác sĩ Holmann, cách đó hai cây số. Lúc bà mẹ người yêu mày phôn điện thoại mời bác sĩ Holmann cấp cứu thì cũng là lúc tên trộm giả dạng ông bác sĩ trả lời trong máy. Tao nghĩ rằng nó định đùa chơi để lấy le ai dè thiệt hại một mạng người.
Grobalki mặt méo xệch, gã gầm lên:
- Thằng Otvan. Trời ơi, thằng khốn nạn. Hèn chi nó biến sắc khi tao kể chuyện này. Chỉ có nó mới lè nhè say rượu trong ống nói như vậy. Khốn nạn. Nó đã vớ được đống châu báu đó… rồi uống rượu ở đây và… đùa giỡn với mạng sống của Veronica.
- Có phải Otvan Flinkfinger không? Bữa nay nó được ra tù mà. Chính nó đã lấy trộm sao? Grobalki, mày không còn hi vọng gì nữa đâu. Hay mày tưởng sẽ vớ được đống của cải đó? Mày phạm quá nhiều sai lầm, Grobalki ạ. Thằng ác ôn giết bồ mày thì cứ nhơn nhơn trong khi mày lăm le tiêu diệt người vô tội. Nào, nói ra đi. Đống châu báu ở đâu? Mày có biết không?
Mặt Grobalki trắng bệch, gã nghiến răng kèn kẹt, hai bàn tay nắm chặt như muốn ăn tươi nuốt sống Otvan. Gã rít lên:
- Nó giấu những thứ đó trong ngôi mộ của lão đồ tể Bladua Flappe.
*
Khi Tarzan gọi điện đến văn phòng ông thanh tra cũng là lúc bà Pauline, Andreas, Tròn Vo, Gaby, Karl đang tụ tập trong phòng ông ta. Hắn không có thì giờ kể lể dài dòng, chỉ vắn tắt về số phận tên Grobalki và địa điểm chôn giấu kho báu.
Hắn nói thêm:
- Grobalki đã thú nhận y chính là hung thủ trên con tàu tốc hành Alpen.
Ông Wondrascheck líu lưỡi:
- Cháu… cháu đang ở đâu hả Tarzan? Ta… ta sẽ đến ngay.
*
Tứ quái quyết định ở lại nhà ông Holmann và bà Pauline cho tới hết ngày thứ tư. Bà Pauline muốn thưởng công thật hậu cho Tarzan và các bạn vì đã tìm lại được cho bà những đồ trang sức quý giá. Cả bọn không nhận mà chỉ đòi phải tổ chức một buổi liên hoan linh đình tại nhà ông Holmann nhưng người đứng ra mời khách là Tứ quái chứ không phải ông bác sĩ già bẳn tính.
Chị Susi đã đến và được ông Holmann tiếp đón niềm nở, ông không thấy cánh nhà báo là đáng ghét nữa.
Andreas và bạn gái Tanja của anh hớn hở chào hỏi ông Holmann như là họ chưa bao giờ có va chạm.
Ông thanh tra Wondrascheck cũng có mặt. Lúc đã cạn li thứ ba, ông đề nghị kết nghĩa anh em với ông già Holmann.
Khi chia tay nhóm Tứ quái trên sân ga, mọi người ôm hôn, bắt tay nhau quyến luyến không muốn rời nhau. Bà Pauline tặng Gaby một sợi dây chuyền vàng có mặt ngọc cực đẹp còn dượng Holmann cũng ôm chặt cậu cháu Tròn Vo không biết bao nhiêu lần.
Tròn Vo ngồi vào chỗ của mình, nó để sẵn phong sô-cô-la lên mặt bàn rồi đủng đỉnh nói:
- Chuyến đi hay thiệt nhưng cuối cùng tao vẫn không biết được là dượng Holmann có chọn tao là người thừa kế hay không. Tao nghĩ là bác ấy nên để lại tất cả cho anh Andreas và Tanja. Tao chỉ cần mỗi sô-cô-la thôi mà.
Gaby cười:
- Mọi chuyện sẽ rõ ràng khi bọn mình được mời tới dự đám cưới của ông Holmann và bà Pauline.
GIỚI THIỆU TẬP SAUKarl tình cờ bắt gặp hai kẻ khả nhi đang đánh tráo thùng thư ở cổng một biệt thự vắng chủ trên đại lộ Sân Bồ Đề.
TKKG tất nhiên không thể bỏ qua việc này. Vừa bắt tay vào đặc vụ mới, Tứ quái đã chạm trán một bọn lừa đảo tinh vi…
/703
|