Anh phát hiện ra Dương Nhu bên cạnh anh có điều gì đó không đúng. Chỉ là thắc mắc này lập tức được giải đáp sau vài phút tới.
Thực ra Dương Nhu cảm thấy ngoại của Diệp Nhu sau khi được cô thay đổi quả thực phải gọi là nữ thần. Vì thế cô quyết định màn văn nghệ ra mắt ở giữa bản thân tốt nhất nên tự ra hơn nữa thân hình của Hoa Ái so với Diệp Nhu không khác nhau là bao có thể đóng thế. Nhưng một lúc sau cô lại nhớ là ngoài ngồi trong phòng đọc truyện, may vá, vẽ vời, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa thì cái gì cô cũng không biết làm. Cho nên cô quyết định ăn gian bằng cách, gọi đồng đội ra sau sân khấu gặp mấy anh chàng cô nàng phụ trách mảng âm nhạc này nọ. Sau đó cả nhóm bỏ mặt nạ ra, sau đó phát huy vẻ đẹp của bản thân, Đường Du đi tới một bạn nữ vỗ nhẹ. Cô nàng đó có vẻ thuộc tuýp người nóng tính nên chưa kịp nhìn liền quay lại:
- Muốn cái…gì ?- Qủa thực ban đầu có chút nóng nhưng sau khi nhìn thấy Đường Du cùng Chu Lữ liền sốc. Sau một hồi liền từ ‘sư tử hà đông’ chuyển thành ‘thiếu nữ e lệ’:
- Bạn muốn mình giúp gì thế? - Giọng nói chuyển sang ngọt lịm khiến ai trong nhóm cảm thấy da gà nổi lên. Đương Du khổ sở chịu đựng ánh mắt như sói đói của cô nàng nọ giữa nguyên nụ cười ngọt ngào:
- Bạn có thể cho mình tự phụ trách mảng văn nghệ của tui mình không?
Cô gái kia không thèm nghĩ liền gật gật như chày giã gạo. Quay sang mấy tên còn lại lớn giọng:
- Mấy người kia mau cùng tôi ra ngoài, nhường chỗ cho mấy bạn học này.
Chỉ có vậy sau 10 giây xung quanh không còn ai phụ trách nữa. Đường Du liền thở ra một hơi, mấy người đằng sau lại có vẻ vui sướng khi có người gặp nạn cười khúc khích đằng sau. Đương Du định lườm mấy bọn đằng sau nhưng vừa nhìn thấy Dương Nhu đứng đó liền rụt cổ im lặng không dám ho he. Bị boss nhìn quả thực cũng chẳng thoải mái gì cho cam.
Trong khi đó ở ngoài sân khấu Mc vui vẻ giới thiệu:
- Sau đây là tiết mục văn nghệ ra mắt của trường Kandi. Một tiết mục đánh đàn piano đầy đặc sắc.
Đường Du cùng Chu Lữ khiêng chiếc đàn piano lại đặt giữa sân khấu, sau đó là Dương Nhu đi theo sau. Qủa nhiên như dự kiến, vẻ đẹp tự nhiên như nữ thần của Diệp Nhu khiến bao người đốn tim, hét ầm. Trương Khôn ở dưới liền kinh ngạc nhìn ‘Dương Nhu’ bên cạnh rồi nhìn Dương Nhu bên trên rồi tự nhiên hiểu ra cười khoái trá nhìn sang anh bạn mình. Lục Dương Hàn như là đã biết trước rất bình tĩnh khiến Trương Khôn nể phục nhưng ai biết được trong nội tâm của anh có bao nhiêu kinh ngạc, anh không nghĩ Dương Nhu cho Hoa Ái đóng giả bản thân là vì chuyện này.
Dương Nhu mỉm cười cúi chào rồi ngồi xuống, hít hơi thật sâu, tay đặt lên bàn phím nhẹ nhàng lướt, âm thanh trầm bổng của đàn hay đến mức ai nấy trầm mê. Nhưng có một điều mà bất cứ ai bên dưới đều không biết đó là Dương Nhu không thực sự đánh đàn. Thực ra chiếc đàn piano vốn bị Dư Nhã Nhi vô hiệu hóa đánh thế nào cũng sẽ không có tiếng, còn tiếng đàn phát ra là tiếng máy phát nhạc Dương Nhu vốn chuẩn bị sẵn trước khi tới. Dư Nhã Nhi cùng Vân Nhu phụ trách hiệu ứng thả cánh hoa rơi bên trên sân khấu, Đường Du phụ trách máy phát nhạc, Chu Lữ phụ trách hiệu ứng máy chiếu một hình ảnh rừng hoa đào đằng sau. Nữ thần + đàn hay + hiệu ứng thực ảo lung linh = Một màn biểu diễn hoàn mĩ, khiến người người mê mẩn, vạn vật đắm chìm.
Tuy là Dương Nhu chơi xấu nhưng mọi người trong nhóm không thể không tặng cho Dương Nhu năm tiếng “tùy cơ ứng biến tốt”. Trương Khôn cũng phải thưởng cho Dương Nhu một ngón tay cái.
Diệp An bên dưới cảm thấy có gì đó không đúng, cô ta nhận ra Dương Nhu chính là người cướp đi vị trí Lục phu nhân mà cô ta cho rằng vốn nên thuộc về cô ta. Mà rõ ràng theo trí nhớ của Diệp An, ban đầu người mà Lục Dương Hàn coi trọng là Diệp Nhu- người chị cùng cha khác mẹ mà cô ta luôn coi thường, nhưng sau đó cô lại thấy Lục Dương Hàn lại nhận cô nàng kia là người yêu, rồi tới lúc hồi nãy lại cùng hội trưởng hội học sinh kia thân mật (cái này là do cô nàng chưa nghe được Dương Nhu nói chuyện với ba mẹ Lục Dương Hàn). Mà cô nàng kia không có thái độ ghen tức nào cả. Chẳng nhẽ…. Mối quan hệ này chỉ là giả bộ. Có nghĩa là cô ta còn có cơ hội trở thành Lục thiếu phu nhân? Vừa nghĩ đến đây Diệp An cảm thấy hi vọng nhiều. Nhưng cô ta không thể hiểu rằng, càng hi vọng nhiều bao nhiêu thì lúc phát hiện ra sự thật thì càng thất vọng nhiều bấy nhiêu.
Dương Nhu sau khi biểu diễn xong, bên dưới vẫn còn lặng như tờ, mọi người vẫn chưa hết sửng sốt. Đến vài giây sau bên dưới mới bắt đầu vỗ tay rầm rộ kết hợp vài tiếng hét trong kích động, có rất nhiều người chạy lên tặng hoa, gấu bông đủ kiểu. Dương Nhu vẫn niểm nở tao nhã tiếp nhận, thậm chí còn gọi nhóm Dư Nhã Nhi lên nhận giúp. Trong đầu Dương Nhu đang tính toán sẽ đem hoa phát cho các lớp học, phòng giáo viên, nhân viên nhà trường và phòng hội học sinh ở trường Kandi để cắm cho đẹp. Còn gấu bông, cô sẽ đem về nhà cho vào góc sưu tầm ở nhà. Qủa thực Dương Nhu là một người rất biết tận dụng, không lãng phí bất cứ thứ gì có lẽ là do khi ở thế giới của cô, gia đình chỉ có thể coi là có điều kiện nên từ nhỏ cô đã được giáo dục về việc tránh lãng phí.
Tuy nhiên cô vẫn không quên cho Dư Nhã Nhi và Vân nhu mỗi người hai con, Trịnh Ái Ái 3 con. Còn lại chục con cô giữ lại cho bản thân, ai bảo cô là người cuồng lông cơ chứ.
Thực ra Dương Nhu cảm thấy ngoại của Diệp Nhu sau khi được cô thay đổi quả thực phải gọi là nữ thần. Vì thế cô quyết định màn văn nghệ ra mắt ở giữa bản thân tốt nhất nên tự ra hơn nữa thân hình của Hoa Ái so với Diệp Nhu không khác nhau là bao có thể đóng thế. Nhưng một lúc sau cô lại nhớ là ngoài ngồi trong phòng đọc truyện, may vá, vẽ vời, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa thì cái gì cô cũng không biết làm. Cho nên cô quyết định ăn gian bằng cách, gọi đồng đội ra sau sân khấu gặp mấy anh chàng cô nàng phụ trách mảng âm nhạc này nọ. Sau đó cả nhóm bỏ mặt nạ ra, sau đó phát huy vẻ đẹp của bản thân, Đường Du đi tới một bạn nữ vỗ nhẹ. Cô nàng đó có vẻ thuộc tuýp người nóng tính nên chưa kịp nhìn liền quay lại:
- Muốn cái…gì ?- Qủa thực ban đầu có chút nóng nhưng sau khi nhìn thấy Đường Du cùng Chu Lữ liền sốc. Sau một hồi liền từ ‘sư tử hà đông’ chuyển thành ‘thiếu nữ e lệ’:
- Bạn muốn mình giúp gì thế? - Giọng nói chuyển sang ngọt lịm khiến ai trong nhóm cảm thấy da gà nổi lên. Đương Du khổ sở chịu đựng ánh mắt như sói đói của cô nàng nọ giữa nguyên nụ cười ngọt ngào:
- Bạn có thể cho mình tự phụ trách mảng văn nghệ của tui mình không?
Cô gái kia không thèm nghĩ liền gật gật như chày giã gạo. Quay sang mấy tên còn lại lớn giọng:
- Mấy người kia mau cùng tôi ra ngoài, nhường chỗ cho mấy bạn học này.
Chỉ có vậy sau 10 giây xung quanh không còn ai phụ trách nữa. Đường Du liền thở ra một hơi, mấy người đằng sau lại có vẻ vui sướng khi có người gặp nạn cười khúc khích đằng sau. Đương Du định lườm mấy bọn đằng sau nhưng vừa nhìn thấy Dương Nhu đứng đó liền rụt cổ im lặng không dám ho he. Bị boss nhìn quả thực cũng chẳng thoải mái gì cho cam.
Trong khi đó ở ngoài sân khấu Mc vui vẻ giới thiệu:
- Sau đây là tiết mục văn nghệ ra mắt của trường Kandi. Một tiết mục đánh đàn piano đầy đặc sắc.
Đường Du cùng Chu Lữ khiêng chiếc đàn piano lại đặt giữa sân khấu, sau đó là Dương Nhu đi theo sau. Qủa nhiên như dự kiến, vẻ đẹp tự nhiên như nữ thần của Diệp Nhu khiến bao người đốn tim, hét ầm. Trương Khôn ở dưới liền kinh ngạc nhìn ‘Dương Nhu’ bên cạnh rồi nhìn Dương Nhu bên trên rồi tự nhiên hiểu ra cười khoái trá nhìn sang anh bạn mình. Lục Dương Hàn như là đã biết trước rất bình tĩnh khiến Trương Khôn nể phục nhưng ai biết được trong nội tâm của anh có bao nhiêu kinh ngạc, anh không nghĩ Dương Nhu cho Hoa Ái đóng giả bản thân là vì chuyện này.
Dương Nhu mỉm cười cúi chào rồi ngồi xuống, hít hơi thật sâu, tay đặt lên bàn phím nhẹ nhàng lướt, âm thanh trầm bổng của đàn hay đến mức ai nấy trầm mê. Nhưng có một điều mà bất cứ ai bên dưới đều không biết đó là Dương Nhu không thực sự đánh đàn. Thực ra chiếc đàn piano vốn bị Dư Nhã Nhi vô hiệu hóa đánh thế nào cũng sẽ không có tiếng, còn tiếng đàn phát ra là tiếng máy phát nhạc Dương Nhu vốn chuẩn bị sẵn trước khi tới. Dư Nhã Nhi cùng Vân Nhu phụ trách hiệu ứng thả cánh hoa rơi bên trên sân khấu, Đường Du phụ trách máy phát nhạc, Chu Lữ phụ trách hiệu ứng máy chiếu một hình ảnh rừng hoa đào đằng sau. Nữ thần + đàn hay + hiệu ứng thực ảo lung linh = Một màn biểu diễn hoàn mĩ, khiến người người mê mẩn, vạn vật đắm chìm.
Tuy là Dương Nhu chơi xấu nhưng mọi người trong nhóm không thể không tặng cho Dương Nhu năm tiếng “tùy cơ ứng biến tốt”. Trương Khôn cũng phải thưởng cho Dương Nhu một ngón tay cái.
Diệp An bên dưới cảm thấy có gì đó không đúng, cô ta nhận ra Dương Nhu chính là người cướp đi vị trí Lục phu nhân mà cô ta cho rằng vốn nên thuộc về cô ta. Mà rõ ràng theo trí nhớ của Diệp An, ban đầu người mà Lục Dương Hàn coi trọng là Diệp Nhu- người chị cùng cha khác mẹ mà cô ta luôn coi thường, nhưng sau đó cô lại thấy Lục Dương Hàn lại nhận cô nàng kia là người yêu, rồi tới lúc hồi nãy lại cùng hội trưởng hội học sinh kia thân mật (cái này là do cô nàng chưa nghe được Dương Nhu nói chuyện với ba mẹ Lục Dương Hàn). Mà cô nàng kia không có thái độ ghen tức nào cả. Chẳng nhẽ…. Mối quan hệ này chỉ là giả bộ. Có nghĩa là cô ta còn có cơ hội trở thành Lục thiếu phu nhân? Vừa nghĩ đến đây Diệp An cảm thấy hi vọng nhiều. Nhưng cô ta không thể hiểu rằng, càng hi vọng nhiều bao nhiêu thì lúc phát hiện ra sự thật thì càng thất vọng nhiều bấy nhiêu.
Dương Nhu sau khi biểu diễn xong, bên dưới vẫn còn lặng như tờ, mọi người vẫn chưa hết sửng sốt. Đến vài giây sau bên dưới mới bắt đầu vỗ tay rầm rộ kết hợp vài tiếng hét trong kích động, có rất nhiều người chạy lên tặng hoa, gấu bông đủ kiểu. Dương Nhu vẫn niểm nở tao nhã tiếp nhận, thậm chí còn gọi nhóm Dư Nhã Nhi lên nhận giúp. Trong đầu Dương Nhu đang tính toán sẽ đem hoa phát cho các lớp học, phòng giáo viên, nhân viên nhà trường và phòng hội học sinh ở trường Kandi để cắm cho đẹp. Còn gấu bông, cô sẽ đem về nhà cho vào góc sưu tầm ở nhà. Qủa thực Dương Nhu là một người rất biết tận dụng, không lãng phí bất cứ thứ gì có lẽ là do khi ở thế giới của cô, gia đình chỉ có thể coi là có điều kiện nên từ nhỏ cô đã được giáo dục về việc tránh lãng phí.
Tuy nhiên cô vẫn không quên cho Dư Nhã Nhi và Vân nhu mỗi người hai con, Trịnh Ái Ái 3 con. Còn lại chục con cô giữ lại cho bản thân, ai bảo cô là người cuồng lông cơ chứ.
/46
|