Lời hồi đáp của tình yêu

Chương 4: NỖI ĐAU CỦA AN NHIÊN

/7


CHƯƠNG 4: NỖI ĐAU CỦA AN NHIÊN

     An Nhiên ngồi trên bờ đá hai chân buông thõng đong đưa trong ánh nắng chiều sắp tắt. Từng con sóng rì rào vỗ bờ, tiếng chim hải âu đập cánh tạo ra âm thanh náo nhiệt, chiều ở cảng biển thật yên ả, yên ả và tĩnh lặng như An Nhiên bây giờ.

     An Nhiên không nghĩ rằng mình trở lại đây với những ký ức xa xôi, trở lại với con đường bờ đá quen thuộc, nơi ấy có thật nhiều kỷ niệm của cô, An Nhiên mười năm trước bước chân ngập ngừng, lén lút đi theo anh mỗi buổi chiều nắng nhạt sau giờ tan học. 

     Cô nhớ rõ, mùa xuân hoa cải nở vàng dọc con đường, anh mặc quần tây đen, áo trắng, vai mang balô, tóc chải gọn gàng đứng ngược nắng, cô nhớ mùa hè nắng gắt anh cùng những người bạn đá bóng trên biển, cô nhớ mùa thu tựu trường bóng dáng anh cao lớn, da ngăm đen, cô nhớ, cô nhớ rõ về anh từng khoảnh khắc trong đời, bởi vì vậy cho nên, muốn quên quả thật quá khó khăn. 

     Người ta thường nói rằng, tình yêu sâu đậm, nồng nàn phải đến từ hai phía, còn cô, cô yêu sâu đậm, yêu nồng nàn nhưng không có hồi đáp từ phía bên kia.

     An Nhiên âm thầm thở dài, đưa mắt nhìn về xa xăm, bóng hoàng hôn phản chiếu trong mắt cô trong suốt như dòng suối mát vỗ về nỗi đau mà An Nhiên phải chịu đựng, giờ phút này ánh mắt An Nhiên nửa như đang khát vọng điều gì đó, nửa như tuyệt vọng, trong hốc tràn đầy nước mắt nhưng vẫn cố gắng cắn chặt môi không cho nước mắt rơi xuống. 

     An Nhiên ngẩng đầu thật cao nhìn bầu trời nhạt nắng, nước mắt không tiếng động lăn dài trên má, ai đó đã từng nói với cô rằng nước mắt là giọt máu của nỗi đau tâm hồn, khi con người đã đi đến đường cùng, khi thật sự không còn lối thoát, khi con người chúng ta bất lực, chỉ biết khóc mà thôi, An Nhiên cũng vậy, cô khóc.

     Từ ngày chứng kiến Diệp Hàn Dương lăn lộn trên giường với đồng nghiệp của mình, cô là vợ danh chính ngôn thuận, nhưng khi thấy cảnh tượng đó cô có cảm giác mình là người thứ ba, cô nên làm gì lúc ấy? 

     Giây phút cô tung cửa mà vào, Diệp Hàn Dương đang ngấu nghiến trên người Tuệ Linh, hai người hốt hoảng, Diệp Hàn Dương vơ vội chăn bọc cô ta trong vòng tay, ánh mắt lóe lên tia sắc bén, nửa đe dọa, nửa thông cảm với cô… anh ấy sợ Tuệ Linh tổn thương như vậy, còn cô? 

     Cô tổn thương như thế nào anh có biết hay không? Ai an ủi cô?

     An Nhiên ơi mày nên làm gì đây? tiến lên cào cấu, đánh xé cho đôi gian phu dâm phụ kia một trận, khóc nháo, … cô đau tâm tê liệt phế, không đủ sức để kêu lên để thể hiện nỗi tức giận của mình… cô yên lặng, xoay người rời đi sau khi tặng cho họ một nụ cười chế giễu. 

     Thật may là cô còn chút sức tàn để bước ra khỏi căn hộ đó, thật may cô còn lý trí, quyết tâm rời đi. 

     Thì ra, tự chính mình tổn thương mình không đau bằng người mình yêu tổn thương mình.

     An Nhiên … buông tay rồi!

     Con người chúng ta cảm nhận được mọi điều trong cuộc sống thông qua năm giác quan thị giác, thính giác, vị giác, khướu giác, xúc giác.

     An Nhiên bây giờ không biết cô cảm nhận bằng giác quan nào nữa. 

     An Nhiên bệnh! Ảo giác luôn xuất hiện trong tâm trí cô, có lẽ di chứng của vụ tai nạn mấy năm trước bây giờ mới xuất hiện. 

     Cô cười thầm chua chát, bây giờ cô hay cảm nhận được một vài việc không có trong thực tế mà chỉ có trong tưởng tượng, cô thấy một khung cảnh thật đẹp trước mắt, cô thấy anh vốn dĩ không tồn tại ở đó, cô nghe tiếng anh thì thầm với cô, khi cô ăn cảm giác mùi vị trước đây đã khác biệt… Thì ra, mất đi các giác quan lại tồi tệ đến như vậy, nhưng mà… hình như cô cũng không bị ảnh hưởng lắm. 

     Thật ra cô cũng muốn tìm cho mình một nơi an tĩnh, chui vào góc khuất nào đó gặm nhấm nỗi đau, cô không muốn nghe điều gì cả, chẳng buồn nói chuyện với ai, cũng không tiếp nhận bất cứ tác động nào nữa. 

     Không nghe được, không thấy được, không nếm được, không cảm nhận được… 

     Thế giới yên tĩnh của An Nhiên sẽ không có Diệp Hàn Dương, không có những đau đớn mà cô âm thầm chịu đựng, không có ai tổn thương cô, cô không phải lo lắng hồi hộp khi nghe bước chân anh chuẩn bị bước vào phòng, không thấp thỏm mỗi khi anh rời nhà… không gì cả!


/7

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status