Lời hồi đáp của tình yêu

Chương 5: ƯỚC MƠ THỨ NHÌ

/7


CHƯƠNG 5: ƯỚC MƠ THỨ NHÌ


       “Khi ước mơ lớn nhất trong đời không thực hiện được, cô ấy sẽ phải chọn cách rời đi thật xa, tới nơi mà mình có thể thực hiện ước mơ thứ nhì”.

     Mười hai năm ba tháng sáu ngày mình luôn tâm niệm rằng, được làm bạn gái, làm vợ của anh ấy đời này mình đã mãn nguyện. 

        Không phải con gái sau khi lớn lên đều phải lập gia đình hay sao. Không biết anh ấy có cảm thấy tâm ý của mình hay không???

       “Diệp Hàn Dương, em có thể trở thành bạn gái của anh không?”. 

        Câu hỏi này được An Nhiên viết hết mấy trang giấy trong cuốn nhật ký cá nhân, cũng được cô nhắc đi nhắc lại trong những giấc mơ  ở quãng thời gian thiếu nữ thanh xuân. 

        An Nhiên mãi mãi không có đủ dũng cảm để đến bên anh nói rõ tâm ý của cô, nói rõ điều mà bản thân cô mong đợi nhất. 

        An Nhiên sợ, nỗi sợ hãi của mỗi cô gái khi biết trong lòng mình chất chứa tình cảm đối với người không hề yêu mình.

        Nếu nói với anh anh sẽ nói gì với cô, nếu không nói cô mãi mãi là cái bóng đi theo sau lưng anh, cô đã là cái bóng của anh nhiều năm rồi, cô không muốn nữa, cô muốn bên cạnh anh, chia sẻ những khó khăn của anh, hưởng thụ nụ cười thoải mái của anh, hít hà mùi hương nồng nàn của anh, tất cả những thứ thuộc về anh cô đều muốn.  

        Rồi một ngày cô nghe được tin công ty của anh đang gặp khó khăn, công ty đang đứng trên bờ vực phá sản. 
        
        Cô muốn chạy đến bên anh, có thể cô không giúp được gì nhưng chỉ cần đứng cạnh anh là cô có cảm giác an tâm.

        An Nhiên không thể trực tiếp gặp anh, bởi vì có thể anh sẽ không nhớ cô là ai.

        Không còn nhớ cô nữ sinh âm thầm để sữa vào hộc bàn của anh mỗi sáng ngày thứ năm trong tuần, thứ năm là ngày đặc biệt của một mình An Nhiên, thứ năm là ngày đầu tiên cô gặp anh ấy.

     Lấy danh nghĩa là một người bạn, An Nhiên dùng hết số tiền ba trăm vạn từ tiền bảo hiểm sau tại nạn của cha mẹ để gửi đến tài khoản của anh. Cô hy vọng với sự giúp đỡ nhỏ bé của mình, công ty của Hàn Diệp Dương sẽ khá hơn.

     “Đây là những ngôi sao ước nguyện. Từ lúc còn học đại học, đây là thứ mà cô ấy quý nhất. Có thể trong một ngày cô ấy không nhớ mình đã làm gì, đã ăn cơm hay chưa, nhưng cô ấy chưa bao giờ quên rằng mỗi ngày cô ấy sẽ gấp một ngôi sao rồi để vào trong bình.

     Mỗi năm một bình, mỗi bình có 365 ngôi sao, 12 năm, 12 bình, 4380 ngôi sao, là từng ấy lần cô ấy ước nguyện.”

     Ương Ương vừa nói vừa đưa cho Diệp Hàn Dương.

     Bình thủy tinh nhỏ bé, bên trong chứa rất nhiều ngôi sao đủ màu sắc. Có chiếc bình đã cũ, thủy tinh mờ đi so với những bình khác nhưng vẫn giữ được nét trong của nó cho thấy người giữ đã bảo quản rất tốt, có chiếc bình kích thước hẳn là lớn hơn… nhưng tất cả đều viết một dòng chữ “Ước mơ lớn nhất của tôi”.

     Như không để cho Diệp Hàn Dương kịp suy nghĩ, Ương Ương lại gằn giọng nói.

     “Không hiểu sao những chiếc bình được xem là bảo vật của cô ấy lại bị bỏ lại đây. Tôi nghĩ cô ấy đã hiểu rõ bản thân mình muốn gì rồi. Khi ước mơ lớn nhất trong đời không thực hiện được, cô ấy sẽ phải chọn cách rời đi thật xa, tới nơi mà mình có thể thực hiện ước mơ thứ nhì”.
     
     Không khí trong phòng im lặng đến mệt mỏi, Ương Ương không nói chuyện nữa, Diệp Hàn Dương chăm chú nhìn những chiếc bình thủy tinh không hiểu nghĩ gì, ánh mắt mông lung không xác định, Diệp Hàn Dương run rẩy mở lời.

     “Tôi có thể mang chúng về không”

     “Tôi không biết cô ấy có cần chúng nữa hay không. Nhưng mà những cái đó đều liên quan đến anh. Tùy anh vậy”
     
     “Cảm ơn”

     Diệp Hàn Dương máy móc rời khỏi chỗ ở của An Nhiên, khi vào trong xe, anh cẩn thận để từng chiếc bình lên phía trước mặt kính. Mười hai bình ước nguyện xếp một hàng ngang phía trước vô lăng như đồ vật trang trí đẹp mắt.

     Đóng kín cửa xe, Diệp Hàn Dương đưa tay chạm nhẹ vào chiếc bình, gỡ nắp bình ra, run run lấy ra một ngôi sao màu vàng.

        Diệp Hàn Dương chăm chú nhìn ngôi sao nhỏ bé trong lòng bàn tay, anh rất muốn biết bên trong sẽ viết những gì, ước mơ lớn nhất trong đời của cô ấy là gì. 

        Từ từ bóc ngôi sao, từng dòng chữ nắn nót, thẳng đứng không kém phần mềm mại hiện lên khiến hơi thở anh hỗ loạn.
      
     “Ước mơ lớn nhất trong cuộc đời của An Nhiên sau này chính là được làm vợ Diệp Hàn Dương mãi mãi”
      
      Diệp Hàn Dương hít một hơi thật dài, anh cắn răng cho đầu óc tỉnh táo nhưng mà từng dòng chữ kia như ẩn như hiện nhảy múa trước mắt anh làm đầu óc anh quay cuồng…

     Diệp Hàn Dương mở ngôi sao thứ hai, ngôi sao màu trắng

      “Ước mơ lớn nhất trong cuộc đời của An Nhiên sau này chính là được làm vợ Diệp Hàn Dương mãi mãi”

     Tay Diệp Hàn Dương càng run, tim càng bị bóp chặt.

     Ngôi sao thứ ba, ngôi sao màu xanh.

        “Ước mơ lớn nhất trong cuộc đời của An Nhiên sau này chính là được làm vợ Diệp Hàn Dương mãi mãi”

     Ngôi sao thứ tư, ngôi sao màu đỏ.

        “Ước mơ lớn nhất trong cuộc đời của An Nhiên sau này chính là được làm vợ Diệp Hàn Dương mãi mãi”

     Ngôi sao thứ năm, ngôi sao màu tím.

        “Ước mơ lớn nhất trong cuộc đời của An Nhiên sau này chính là được làm vợ Diệp Hàn Dương mãi mãi”

     Trong lòng Diệp Hàn Dương lúc này toàn là giấy đủ màu sắc, 365 ngôi sao đã được mở ra. 

       Diệp Hàn Dương ngồi im bất động, đầu gục xuống nhìn không ra sắc mặt gì, bàn tay nắm chặt nổi rõ các khớp, thời gian ngưng đọng trong không gian nhỏ hẹp.

     Không ai có thể nói rõ cảm xúc của anh lúc này.

      Diệp Hàn Dương muốn mở hết tất cả các ngôi sao trong tất cả các bình ra, nhưng anh tin tưởng rằng, nội dung luôn luôn chỉ có một nội dung, ước nguyện duy nhất, lớn nhất của An Nhiên chính là làm vợ của anh. 

     Diệp Hàn Dương không phải là không có tình cảm với An Nhiên, lúc đầu anh không nghĩ rằng lấy cô là một ý tưởng tốt bởi anh chỉ cần một người vợ làm bình hoa trang trí mà thôi, thật không cần tình cảm, chỉ cần cô ấy là người biết nghe lời, khi anh về nhà cô ấy phải có mặt, anh cần một người phụ nữ trong nhà để có cảm giác ở một mình không cô đơn, anh cần một người phụ nữ để che mắt cha mẹ,… đủ lý do để anh vô tình chọn An Nhiên. 

        Anh chọn An Nhiên trong vô vàn hồ sơ được đưa tới, lần đầu tiên nhìn vào bức ảnh của cô anh có cảm giác quen thuộc, thanh thản, đôi mắt cô biết nói, trong suốt biểu lộ ý nghĩ của bản thân. 

       Anh nghĩ, cô gái này nhìn qua là người có ý chí mạnh mẽ, sau hai năm khi hợp đồng kết thúc, hai người sẽ chia tay trong sự trân trọng lẫn nhau, bởi vì anh không mắc nợ gì cô nữa, cô lấy anh, anh trả tiền công cho cô.

     Nhưng càng ngày Diệp Hàn Dương càng không hiểu rõ bản thân mình nữa, anh chú ý đến thái độ của cô, từng cái nhăn mày, từng nụ cười nhẹ của cô khiến anh mềm lòng, anh dần dần có suy nghĩ rằng hợp đồng hai năm có phải là quá ngắn hay không…

     Không ngờ, anh và cô lại có một đoạn ký ức như vậy!

     Diệp Hàn Dương, mày đã làm gì thế này! Mày tổn thương cô gái yêu mày như sinh mệnh!

       Một nỗi ân hận dâng lên khiến anh tê liệt ý chí, anh ngửa mặt hít thật sâu ngăn không cho đôi mắt ẩm ướt của mình nhỏ lệ, nhưng rồi cuối cùng anh thì thầm những từ không rõ nghĩa, đầu gục xuống vô lăng, mắt nhắm nghiền!

     Xin lỗi em An Nhiên! Anh đã tổn thương em…

     Bóng tối tràn vào trong xe, lạnh lẽo, bên ngoài trời đột ngột chuyển mưa, từng hạt mưa quất mạnh lên mặt kính cũng không khiến cho Diệp Hàn Dương tỉnh trí. Anh nghĩ đến An Nhiên, giờ này đã tối, cô ấy đi đâu, cô ấy sẽ ở đâu khi trời mưa lạnh, cô ấy ăn cơm chưa, cô ấy có ngủ ngon giấc không… 

        Không, anh hoàn toàn không biết, cô ấy ở với anh hai năm, anh hoàn toàn không nắm bắt được cô ấy, anh không quan tâm cô ấy, anh rõ ràng không biết cô ấy thích ăn gì, cô ấy khi không ở nhà sẽ đi đâu… anh hoàn toàn không biết.

     An Nhiên, em ở đâu! Diệp Hàn Dương gào lên trong tuyệt vọng. An Nhiên em đi đâu trong muôn vạn nẻo đường???

     Cô ấy đi rồi, thật sự đi rồi sao!??

     Không được, mình đi tìm cô ấy, đi tìm cô ấy. Trong đầu óc của Diệp Hàn Dương lúc này chỉ còn vang lên những từ như thế.

     Diệp Hàn Dương điên cuồng nổ máy xe, điên cuồng đạp ga, chiếc xe phóng nhanh vào màn mưa trắng xóa, dưới những ngọn đèn đường đi về hướng mông lung.


/7

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status