Mảnh Ghép Oan Gia

Chương 9 - Chương 5.1

/22


Edit: Tuyen83

Cố Lâm phát hiện ra rằng anh đã đánh giá sai về quyết tâm của mình.

Anh rất muốn chạy tới hỏi Phạm Tư Triết một chút, khi bạn gái của cậu ngây thơ đáng yêu còn mang theo một chút quyến rũ, cậu đã làm như thế nào mà ngồi ngay ngắn trong lòng vẫn không loạn?

Nếu bạn gái cậu ngay cả một ngón tay chọc bạn đều thẹn thùng nhanh chóng rút tay về, muốn kéo tay cậu bị cậu nhìn thấy còn muốn giả bộ như không có việc gì buông ra, chẳng lẽ cậu không muốn bổ nhào tới trêu đùa cô ấy nhìn bộ dáng cô ấy thẹn thùng hơn sao?

Cố Lâm thật sự không nghĩ đến bạn gái mình đáng yêu như vậy.

Sẽ không uống rượu còn một hai phải uống một chút bia, sau đó giống như con mèo mở miệng nhỏ uống một ngụm, miễn cưỡng uống vào nửa ly thì đặt xuống.

Nói muốn ăn lẩu kết quả không thể ăn cay, ăn hai miếng liền thở, liếm môi đỏ rực, để cho người ta nhìn…… Có chút muốn hôn.

Đương nhiên, chỉ cần nghĩ lại, để mình không còn ảo tưởng mơ hồ hơn, anh chỉ có thể làm bộ cúi đầu xem di động gửi tin nhắn cho người khác, nếu không, cuối cùng không thể nói chuyện với Vương Miêu “Bây giờ miệng em đỏ giống như lạp xưởng” rồi?

Nếu Vương Miêu bực bội anh còn có thể nói một câu “Anh có thể cắn một cái sao, thoạt nhìn ăn rất ngon.”

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Cố Lâm nén cười cố gắng để cho bản thân thoạt nhìn như là một thầy cố vấn thường xuyên trả lời những câu hỏi cho thực tập sinh, đến khi Vương Miêu có chút bất mãn nhìn chằm chằm vào anh, anh mới nói dối giải thích một câu để đặt điện thoại lên.

Khi đó cô chu miệng không vui, càng giống lạp xưởng nhỏ rồi.

Rõ ràng không thích xem phim điện ảnh khoa học viễn tưởng, một hai phải nhân nhượng anh đi xem phim phi cơ, còn cãi bướng nói mình thích, kết quả phim chiếu chưa đến một nửa thì ngủ rồi.

Khi đó Cố Lâm ở phòng chiếu phim nhìn thấy Vương Miêu buồn ngủ một lát gật đầu một cái, đã nghĩ làm sao có thể có người thích tự tìm khó chịu cho mình, lại nghĩ đến cô ấy vì đề nghị của mình xem bộ phim này, có thể cho rằng mình thích mới có thể nhẫn nại đến xem với anh.

Tự nhiên có chút cảm động.

Anh nhìn đầu lộn xộn của Vương Miêu ngồi bên cạnh một cái, tay đỡ cổ của cô để cho cô dựa vào mình, cô ấy ngủ rất say, tự giác tìm tư thế thoải mái đầu dựa vào vai anh, giống như xem anh trở thành lưng ghế dựa rồi.

Cô ngủ hơn một giờ, thẳng đến khi phim kết thúc, bả vai Cố Lâm đều đã tê rần, cô còn đang ngủ.

Tại sao chất lượng giấc ngủ tốt như vậy?

Trong đầu Cố Lâm bỗng nhiên hiện lên một cảnh tượng, khi anh trực đêm cô ở nhà cũng không sợ hãi, vẫn có thể ngáy khò khò như cũ.

Rất tốt.

Khi Vương Miêu ngủ trên mặt bị ép hiện lên vệt đỏ, lại khẳng định mình là thích xem phim phi cơ, Cố Lâm nhịn nửa ngày vẫn là không nhịn được, chủ động kéo tay cô.

Sợ cô ấy thẹn thùng, anh tận lực không nhìn cô, để cho cô thích ứng một chút với sự tiếp xúc cơ thể của hai người.

Không nghĩ tới cô rất vui vẻ đối với việc mình kéo tay cô như vậy, giọng nói đều vui vẻ rất nhiều, còn dọa cho một đứa trẻ bên cạnh khóc.

Cố Lâm chưa từng thấy qua người dễ dàng thỏa mãn như vậy, nhưng khi bạn làm việc gì với ai đó, đối phương có thể tích cực đáp lại khi đó xác thật sẽ làm cho tâm tình bạn rất tốt. Cho nên anh đáp lại yêu cầu của cô mua cho cô ấy một ly nước chanh, thậm chí nhịn không được muốn thỏa mãn cô nhiều hơn, “Đều sẽ cho em.”

Vương Miêu đi đường còn có chút cà nhắc, Cố Lâm nhìn không được cô đi cà nhắc theo sau lưng mình, cũng không đi dạo phố, nắm tay cô tìm một quán trà để nghỉ ngơi.

Anh châm trà cho cô, cô thêm nước trái cây vào trong trà, làm anh nhớ tới lần trước nhìn thấy cảnh tượng cô bỏ quả tắc vào trong trà.

Cố Lâm tò mò, đem cái ly của mình giơ lên trước mặt cô, “Cho anh một chút, anh nếm hương vị.”

Vương Miêu nghe vậy nhấc cái ly lên đổ gần nửa ly nước chanh cho anh.

Cố Lâm uống lên miệng, ừ, uống không được.

“Thật nhiều.” Vương Miêu cười mỉa, “Em thích vị này.”

Cố Lâm một lần nữa châm một bình trà, thành thạo rửa trà cụ, nhìn tay anh làm mềm mại nhẹ nhàng hơi nước và hương trà quanh quẩn ở phía trước, cảm giác khoảnh khắc yên bình, giống như chính mình ở trong phim cổ trang là người có trí tuệ ưu tú.

Giơ tay thêm trà, lúc lơ đãng thấy hai người con gái ở bên ngoài khoảng hai mươi bước, gọn gàng xinh đẹp, nói cười duyên dáng.

Quan trọng nhất chính là, người ở bên trái kia là bạn gái cũ của anh.

“Này ——” thất thần một lát nước ấm đổ lên tay, khiến anh thiếu chút nữa ném đi ấm trà.

“Không có việc gì chứ?”

Vương Miêu lấy đệm vải cầm ấm trà, “Tay đã đỏ, muốn đi mua thuốc trị phỏng một chút hay không?”

giọng nói cô quan tâm làm trong lòng Cố Lâm dễ chịu, vội giải thích. “Không đau, lúc này cũng hết đau rồi, không nổi bóng, không sao cả.”

Bạn gái cũ đặt trà ở phía trước sảnh, đang đi từng bước về phía bọn họ.

Cố Lâm có chút chột dạ, trong lòng muốn nói người yêu cũ đều là hảo tụ hảo tán, chia tay cũng không đến mức trở thành kẻ thù. Nhưng người này thì khác, sau khi anh và Thẩm Lăng Tâm chia tay đi ra ngoài giải sầu mới quen một tiếp viên hàng không, khi đó trong lòng anh nói không rõ không buông tay Thẩm Lăng Tâm, hơn nữa vị tiểu thư xinh đẹp này hiển nhiên là đẳng cấp cao hơn so với anh một bậc, không lâu sau hai người cũng bởi vì một lần khắc khẩu nên chia tay, khi chia tay tiếp viên hàng không còn nói thẳng là vì đã có đối tượng tốt hơn.

Kết quả chia tay không bao lâu, tiếp viên hàng không lại muốn hợp lại, còn nói rằng khi chia tay nói có người đàn ôn tốt hơn kia là do cô ấy bịa chuyện, vì giận anh, cũng không có tính cách như vậy.

Có hay không Cố Lâm cũng không muốn đi xác nhận, anh cũng không quá để ý, trong thời gian yêu đương với tiếp viên hàng không hai người ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng cãi nhau không ít, vốn dĩ anh cảm thấy bọn họ cũng không thích hợp, nếu đã chia tay thì không cần thiết lại dây dưa.

Tiếp viên hàng không lại nhận định anh có tình yêu mới, lời nói nghe có chút không tốt lắm, hai người cãi nhau rất dữ.

Không nghĩ tới lại gặp nhau ở chỗ này, Cố Lâm đoán tình thế một chút, cảm thấy nếu tiếp tục ở lại nơi này rất có thể hiện trường sẽ trở thành thảm án lớn.

Tiếp viên hàng không đã cùng bạn ngồi xuống, ngồi ở phía sau bọn họ, hơn nữa tiếp viên hàng không đã nhìn thấy anh, ánh mắt nhìn về phía bên này vài lần.

Vương Miêu so với trong suy nghĩ của Cố Lâm càng nhạy cảm hơn, cô đã nhận ra ánh mắt bên kia hơn nữa còn quay lại nhìn, Cố Lâm chỉ cảm thấy đau đầu, nhẹ giọng thương lượng với Vương Miêu, “Không phải em không thích uống trà sao? Chúng




/22

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status