CHƯƠNG 95 THƯƠNG LƯỢNG ???
- Tiểu thư,công chúa đã đến - Tiếng Liên La vang lên thông báo
- Đến rồi sao,mời nàng ta vào
Ngồi trước bàn trang điểm,Mạc Phù một thân hoàng y nhẹ nhàng,dịu dàng,đôi tay nhỏ nhắn,trắng trẻo cầm chiếc trâm ngọc nhanh chóng búi tóc thành một búi nhỏ trên đầu,ngoài chiếc trâm ra trên người không có một đồ trang sức gì,dường như tính cách Mạc Phù cũng không khác Nhược Linh là mấy,đều không thích những thứ cầu kì,rườm rà một chút nào
Mạc Phù liền xoay người lại khi thấy phản chiếu hình bóng của Nhược Hi trong gương,nhìn lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của Nhược Hi một giây,đôi môi của Mạc Phù nhếch lên vẻ xem thường.Xem ra về khoản sắc đẹp thì chỉ có Nhược Linh mới có thể đem ra so sánh với mình.
(Jennifer : Nhược Linh hơn đứt cô !!!)
Còn về khí chất thì.....Mạc Phù không khỏi lắc đầu,Nhược Hi này vẫn còn trẻ con,ngông cuồng lắm,nhìn thì chẳng có vẻ gì là công chúa tài giỏi cả,chỉ giống một cô tiểu thư được người nhà nuông chiều,bảo bọc mà sinh ra kiêu ngạo thôi
Liếc nhìn thấy Mạc Phù khẽ lắc đầu khi nhìn mình,Nhược Hi bỗng có cảm giác chính mình bị xem thường,không khỏi nhíu mày tức giận,mà nha hoàn Bích nhi bên cạnh cũng sớm không chịu được sự vô lễ của Nhược Hi với công chúa nhà mình :
- Mạc Phù tiểu thư,ngài có phải nên hành lễ với công chúa không ?
- Hành lễ sao ? Nực cười ! Ta không bắt cô ta hành lễ với ta đã là phúc ba đời nhà cô ta rồi - Mạc Phù kiêu ngạo,không hề khách khí mà lên tiếng cãi lời Liên La
- Ngươi....- Cả Nhược Hi và Bích nhi đều không chịu được vẻ hống hách,không coi ai ra gì của Mạc Phù,Nhược Hi định tiến lên cho Mạc Phù một bài học.Mới bước được hai bước,đã bị Bích nhi túm lại ống tay áo,Nhược Hi tức giận quay lại lườm Bích nhi,chỉ nhận được cái lắc đầu nhẫn nhịn.Thấy Nhược Hi có vẻ không phục,Bích nhi khẽ nói :
- Công chúa,cô ta xuất thân là sát thủ,không hề tầm thường,vả lại,đây là Thiên Phong các không phải Bạch Hổ quốc,không ai có khả năng bảo vệ người khi thái tử đã đến hoàng cung
- Ngươi lo gì,không phải còn có......- Ba chữ Lạc Từ Thi còn chưa được nói ra,Nhược Hi đã nhận ra có điều gì không đúng,đưa tầm mắt nhìn xung quanh thì không phát hiện ra bóng dáng của Lạc Từ Thi,lúc này mới khó hiểu nhìn Bích nhi - Hắn ta đâu rồi ?
- Công chúa,tướng quân không có ở đây - Bích nhi khó nhọc trả lời
- Hắn.....Chết tiệt ! Thật vô dụng mà !
Nhược Hi tức giận,trong lòng **** thầm Lạc Từ Thi,còn nói cái gì là đến đây bảo vệ mình,vậy mà cuối cùng cả bóng dáng cũng không thấy thì định bảo vệ cái gì chứ
Xét thấy hoàn cảnh không hề có lợi cho mình,Nhược Hi nhẫn nhịn nỗi xúc động muốn xông lên cho Mạc Phù một cái tát,dịu giọng lên tiếng :
- Mạc Phù muội muội,ta có việc muốn thương lượng với muội
- Câm miệng ! Ta không phải là muội muội của ngươi.Ta cũng không có việc gì muốn thương lượng với ngươi - Mạc Phù quát lên,dáng vẻ như thể làm muội muội của Nhược Hi là một điều sỉ nhục vô cùng lớn đối với sự nghiệp làm người của mình
- Mạc Phù tiểu thư,ngươi không thể nói như vậy với công chúa
- Cả ngươi nữa,chủ tử của ngươi còn chưa lên tiếng,ngươi vội vã cái gì,sợ ta ăn thịt cô ta chắc ?
Mạc Phù quát tháo Nhược Hi có vẻ chưa đã,thấy Bích nhi ngu xuẩn tự chui đầu lưới,Mạc Phù hăng lên quát luôn cả Bích nhi
Thấy bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Mạc Phù,Nhược Hi không thể chịu đựng được nữa,tiến lên nhân lúc Mạc Phù còn không chú ý,giơ tay cao lên
"Chát"
Tiếng bạt tai vang lên giữa không gian yên tĩnh
- Á ! - Một giọng nói đau đớn vang lên,hình như Mạc Phù bị bạt tai rồi,nhưng mà khoan !
- Công chúa - Tiếng Bích nhi vang dội,lo lắng - Người có sao không ?
- Cô ta có vẻ còn muốn ăn thêm một cái nữa
Tiếng Mạc Phù châm biếm vang lên,thì ra lúc cánh tay của Nhược Hi chuẩn bị hạ xuống thì Mạc Phù đã một tay đỡ lấy,còn tay kia liền trả lại cho Nhược Hi một cái tát thật mạnh,phải biết rằng sức lực của Mạc Phù gấp mấy lần với Nhược Hi
- Ngươi.....đỡ lấy
Nhược Hi không kìm được,tay nhanh chóng rút bảo kiếm đeo bên hông,đâm thẳng đến Mạc Phù
"Keng"
Mạc Phù liếc thấy thanh kiếm đã đến sát mặt mình,đưa tay rút chiếc trâm trên đầu ra đỡ kiếm.Mái tóc dài không có vật chống đỡ liền cứ như vậy xõa tung xuống như một dòng suối.Mắt đẹp lóe lên tia thích thú,không ngờ Nhược Hi này không có kiên nhẫn,còn chưa nhờ vả đã muốn động thủ với người ta rồi
Không mấy ngạc nhiên khi thấy Mạc Phù dễ dàng đỡ kiếm của mình,Nhược Hi thu lại kiếm,lùi lại mấy bước chuẩn bị cho nhát kiếm thứ hai.Biết Nhược Hi thật sự muốn giết mình,Mạc Phù cũng không khách khí đưa tay với lấy thanh kiếm đặt trên giá của mình,phi thân lên nghênh đón từng đường kiếm chém tới
"Leng keng ! Leng keng !"
Thanh kiếm trên tay Nhược Hi bị một phát đá của Mạc Phù mà rơi xuống trên mặt đất,liếc thấy đầu kiếm ngay trước mắt,Nhược Hi kinh sợ thụt lùi vài bước.Đến chân tường,thấy không còn con đường thoát,Nhược Hi chăm chăm nhìn thẳng thanh kiếm trên tay Mạc Phù đang dần dần đâm tới,lo lắng toát mồ hôi
"Keng"
Một cây quạt không biết từ đâu phi tới đỡ lấy thanh kiếm của Mạc Phù.
- Tiểu thư,công chúa đã đến - Tiếng Liên La vang lên thông báo
- Đến rồi sao,mời nàng ta vào
Ngồi trước bàn trang điểm,Mạc Phù một thân hoàng y nhẹ nhàng,dịu dàng,đôi tay nhỏ nhắn,trắng trẻo cầm chiếc trâm ngọc nhanh chóng búi tóc thành một búi nhỏ trên đầu,ngoài chiếc trâm ra trên người không có một đồ trang sức gì,dường như tính cách Mạc Phù cũng không khác Nhược Linh là mấy,đều không thích những thứ cầu kì,rườm rà một chút nào
Mạc Phù liền xoay người lại khi thấy phản chiếu hình bóng của Nhược Hi trong gương,nhìn lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của Nhược Hi một giây,đôi môi của Mạc Phù nhếch lên vẻ xem thường.Xem ra về khoản sắc đẹp thì chỉ có Nhược Linh mới có thể đem ra so sánh với mình.
(Jennifer : Nhược Linh hơn đứt cô !!!)
Còn về khí chất thì.....Mạc Phù không khỏi lắc đầu,Nhược Hi này vẫn còn trẻ con,ngông cuồng lắm,nhìn thì chẳng có vẻ gì là công chúa tài giỏi cả,chỉ giống một cô tiểu thư được người nhà nuông chiều,bảo bọc mà sinh ra kiêu ngạo thôi
Liếc nhìn thấy Mạc Phù khẽ lắc đầu khi nhìn mình,Nhược Hi bỗng có cảm giác chính mình bị xem thường,không khỏi nhíu mày tức giận,mà nha hoàn Bích nhi bên cạnh cũng sớm không chịu được sự vô lễ của Nhược Hi với công chúa nhà mình :
- Mạc Phù tiểu thư,ngài có phải nên hành lễ với công chúa không ?
- Hành lễ sao ? Nực cười ! Ta không bắt cô ta hành lễ với ta đã là phúc ba đời nhà cô ta rồi - Mạc Phù kiêu ngạo,không hề khách khí mà lên tiếng cãi lời Liên La
- Ngươi....- Cả Nhược Hi và Bích nhi đều không chịu được vẻ hống hách,không coi ai ra gì của Mạc Phù,Nhược Hi định tiến lên cho Mạc Phù một bài học.Mới bước được hai bước,đã bị Bích nhi túm lại ống tay áo,Nhược Hi tức giận quay lại lườm Bích nhi,chỉ nhận được cái lắc đầu nhẫn nhịn.Thấy Nhược Hi có vẻ không phục,Bích nhi khẽ nói :
- Công chúa,cô ta xuất thân là sát thủ,không hề tầm thường,vả lại,đây là Thiên Phong các không phải Bạch Hổ quốc,không ai có khả năng bảo vệ người khi thái tử đã đến hoàng cung
- Ngươi lo gì,không phải còn có......- Ba chữ Lạc Từ Thi còn chưa được nói ra,Nhược Hi đã nhận ra có điều gì không đúng,đưa tầm mắt nhìn xung quanh thì không phát hiện ra bóng dáng của Lạc Từ Thi,lúc này mới khó hiểu nhìn Bích nhi - Hắn ta đâu rồi ?
- Công chúa,tướng quân không có ở đây - Bích nhi khó nhọc trả lời
- Hắn.....Chết tiệt ! Thật vô dụng mà !
Nhược Hi tức giận,trong lòng **** thầm Lạc Từ Thi,còn nói cái gì là đến đây bảo vệ mình,vậy mà cuối cùng cả bóng dáng cũng không thấy thì định bảo vệ cái gì chứ
Xét thấy hoàn cảnh không hề có lợi cho mình,Nhược Hi nhẫn nhịn nỗi xúc động muốn xông lên cho Mạc Phù một cái tát,dịu giọng lên tiếng :
- Mạc Phù muội muội,ta có việc muốn thương lượng với muội
- Câm miệng ! Ta không phải là muội muội của ngươi.Ta cũng không có việc gì muốn thương lượng với ngươi - Mạc Phù quát lên,dáng vẻ như thể làm muội muội của Nhược Hi là một điều sỉ nhục vô cùng lớn đối với sự nghiệp làm người của mình
- Mạc Phù tiểu thư,ngươi không thể nói như vậy với công chúa
- Cả ngươi nữa,chủ tử của ngươi còn chưa lên tiếng,ngươi vội vã cái gì,sợ ta ăn thịt cô ta chắc ?
Mạc Phù quát tháo Nhược Hi có vẻ chưa đã,thấy Bích nhi ngu xuẩn tự chui đầu lưới,Mạc Phù hăng lên quát luôn cả Bích nhi
Thấy bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Mạc Phù,Nhược Hi không thể chịu đựng được nữa,tiến lên nhân lúc Mạc Phù còn không chú ý,giơ tay cao lên
"Chát"
Tiếng bạt tai vang lên giữa không gian yên tĩnh
- Á ! - Một giọng nói đau đớn vang lên,hình như Mạc Phù bị bạt tai rồi,nhưng mà khoan !
- Công chúa - Tiếng Bích nhi vang dội,lo lắng - Người có sao không ?
- Cô ta có vẻ còn muốn ăn thêm một cái nữa
Tiếng Mạc Phù châm biếm vang lên,thì ra lúc cánh tay của Nhược Hi chuẩn bị hạ xuống thì Mạc Phù đã một tay đỡ lấy,còn tay kia liền trả lại cho Nhược Hi một cái tát thật mạnh,phải biết rằng sức lực của Mạc Phù gấp mấy lần với Nhược Hi
- Ngươi.....đỡ lấy
Nhược Hi không kìm được,tay nhanh chóng rút bảo kiếm đeo bên hông,đâm thẳng đến Mạc Phù
"Keng"
Mạc Phù liếc thấy thanh kiếm đã đến sát mặt mình,đưa tay rút chiếc trâm trên đầu ra đỡ kiếm.Mái tóc dài không có vật chống đỡ liền cứ như vậy xõa tung xuống như một dòng suối.Mắt đẹp lóe lên tia thích thú,không ngờ Nhược Hi này không có kiên nhẫn,còn chưa nhờ vả đã muốn động thủ với người ta rồi
Không mấy ngạc nhiên khi thấy Mạc Phù dễ dàng đỡ kiếm của mình,Nhược Hi thu lại kiếm,lùi lại mấy bước chuẩn bị cho nhát kiếm thứ hai.Biết Nhược Hi thật sự muốn giết mình,Mạc Phù cũng không khách khí đưa tay với lấy thanh kiếm đặt trên giá của mình,phi thân lên nghênh đón từng đường kiếm chém tới
"Leng keng ! Leng keng !"
Thanh kiếm trên tay Nhược Hi bị một phát đá của Mạc Phù mà rơi xuống trên mặt đất,liếc thấy đầu kiếm ngay trước mắt,Nhược Hi kinh sợ thụt lùi vài bước.Đến chân tường,thấy không còn con đường thoát,Nhược Hi chăm chăm nhìn thẳng thanh kiếm trên tay Mạc Phù đang dần dần đâm tới,lo lắng toát mồ hôi
"Keng"
Một cây quạt không biết từ đâu phi tới đỡ lấy thanh kiếm của Mạc Phù.
/128
|