Ngọt Ẩn

Chương 39 - Tiramisu *〔1〕

/59


Thứ sáu Nhan Tiêu nơm nớp lo sợ về nhà, không thể tưởng được người trong nhà không có gì phản ứng, vẫn thường hay qua lại với nhau, cũng không hỏi cô về chuyện thực tập, một mặt Nhan Tiêu cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, lại nghi ngờ có phải bác sĩ Hoắc không nói chuyện này cho ba mẹ cô.

Vì thế trong lúc ăn cơm cô giả vờ vô tình nói chuyện muốn đi thực tập, mẹ cô chỉ nhàn nhạt lên tiếng, nói có cơ hội rèn luyện một chút khá tốt.

Không thể nào?

Thật chưa nói chuyện ở chung?

Cơm nước xong Nhan Tiêu quay trở lại phòng ngủ, đang muốn nhắn tin hỏi bác sĩ Hoắc, bên này cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra.

Nhan Tiêu ngồi dậy khỏi giường, hóa ra là mẹ cô.

Trong tay bà cầm một cốc trà gừng pha với đường đỏ, mang vào cho Nhan Tiêu.

Vừa vào cửa, Nhan Tiêu liền nhìn ra mẹ cô có chút không bình thường, đoán chừng là muốn nói chuyện gì, tự nhiên tâm trạng của cô cũng khẩn trương, chờ mẹ cô chậm rãi ngồi xuống mép giường, Nhan Tiêu mới khẳng định ý nghĩ này.

“A Tiêu, mẹ cảm thấy con cũng không còn nhỏ tuổi.”

Nhan Tiêu:!!

Tại sao giọng điệu của mẹ lại trầm trọng như vậy.

“Vâng, mẹ người muốn nói chuyện gì?” Nhan Tiêu cũng đi thẳng vào vấn đề.

“Ngày hôm qua Tiểu Hoắc nói chuyện thực tập của con, mẹ cảm thấy khá tốt, chính là……”

Nói tới đây, Nhan mẹ cố tình tạm dừng một chút, trong lòng Nhan Tiêu đã dâng lên tận cổ họng, mẹ nói xong luôn một câu được không, nghẹn chết người……

Mẹ Nhan lại tiếp tục: “Chính là, mẹ cũng rất yên tâm Tiểu Hoắc, nhưng mà có một số việc con cũng biết, là con gái phải yêu thương bản thân mình.”

Nhan Tiêu: “……”

Ha ha ha phải yêu quý bản thân mình là cái quỷ gì?

Nhan Tiêu thiếu chút nữa muốn cười to, lại véo đùi mình, “Vâng, con biết.”

Nhan Tiêu sợ bà còn nói gì về an toàn rồi chuyện bài thi linh tinh, cũng may chỉ nhợt nhạt rặn dò hai câu rồi rời khỏi, để lại Nhan Tiêu ở trong phòng càng nghĩ càng muốn cười.

Không nghĩ tới người trong nhà cư nhiên cũng đồng ý, không biết bác sĩ Hoắc sử dụng yêu thuật gì, mà thu phục được toàn bộ người trong nhà cô.

Thực tập huấn luyện bắt đầu vào thứ hai, cuối tuần Nhan Tiêu phải sắp xếp để chuyển nhà, cô có một cái tật xấu, ra ngoài thích mang một đống đồ vật, mặc dù biết có thể không dùng, nhưng cần thiết mang theo mới có cảm giác an toàn.

Ví dụ như vỏ gối, sổ nhật ký, gối ôm……

Nghĩ lại cảm thấy mình có phải mang nhiều quá không, gọi điện thoại hỏi ý kiến của Hoắc Trạch Tích, nhưng anh nói cứ tùy ý, tỏ vẻ đồng ý muốn mang gì thì mang.

Vì thế Hoắc Trạch Tích ngồi ở trong xe, lúc anh đến nhìn thấy Nhan Tiêu xách túi hành lý còn to hơn so với người đi ra, vẫn kinh ngạc cau mày.

Lên xe, anh mới hỏi: “Trong túi có những cái gì?”

“Là đồ dùng, còn có thể là cái gì?

Thường ngày nhìn thấy hành lý lớn như vậy là rất hiếm, Hoắc Trạch Tích nói: “Giống như mang đi để đựng người.”

Nhan Tiêu đang muốn hỏi có phải anh xem quá nhiều phim trinh thám hay không, nghĩ lại lại nói theo anh: “Kỳ thật là em đang tìm người vứt xác giùm.”

Hoắc Trạch Tích cười một tiếng: “Lần đầu tiên giết người còn nhớ tới nhờ anh giúp em vứt xác, xem ra em rất tin tưởng anh.”

Nói đến giết người vứt xác, bỗng nhiên Nhan Tiêu nhớ tới một bộ phim.

Thân phận của nữ chính là kỹ nữ, một người khách bởi vì bệnh tim bột phát mà chết ở phòng cô, bị con gái của nữ chính và nam chính phát hiện, cho rằng nữ chính giết người, sợ cô bị bắt, liền một mình mang xác đi chôn. Giả dạng thành phanh thây chôn ở nơi hoang dã, lúc sau bị cảnh sát bắt giữ nhận tội thay nữ chính.

Đó là bộ phim điện ảnh mà Nhan Tiêu cảm thấy cảm động nhất, nam chính ngày thường là một người cực kỳ lương thiện, là người theo chủ nghĩa đồ chay, thấy máu là choáng, không phải yêu đến mức tận cùng, tuyệt đối sẽ không làm ra những việc này.

Nghĩ lại, nàng nhịn không được hỏi Hoắc Trạch Tích: “Vậy nếu em thật sự giết người, anh sẽ giúp em vứt xác sao?”

Xe đi lên cầu vượt, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nhan Tiêu: “Em giết người vì điều gì?”

“Em nói là nếu, một giả thiết.”

Hoắc Trạch Tích hơi hơi híp mắt, giống như nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Không nhất định một hai phải vứt xác, kỳ thật có rất nhiều loại phương pháp xử lý, nếu dùng đến một ít thuốc hóa học, không ra khỏi cửa cũng là có thể tiêu hủy thi thể.”

“……”

Chỉ là hỏi một cái nhìn nhận vấn đề lãng mạn, đến lúc trả lời câu hỏi khiến cho Nhan Tiêu ngồi một chỗ, không biết nói cái gì, chỉ có thể cảm thán một câu bác sĩ Hoắc quả nhiên chính là bác sĩ Hoắc.

Nhan Tiêu: “Anh nói như vậy khiến cho em cảm thấy nếu như em và anh cãi nhau, em sẽ chết rất thảm.”

Hoắc Trạch Tích cười: “Sẽ không.”

Rõ ràng cười lên dáng vẻ rất đẹp, Nhan Tiêu lại cảm thấy không hiểu, tại sao lại cảm thấy như là nói mát.

Nhan Tiêu quay đầu đi không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, lại lấy chocolate từ trong túi ra ăn, rất nhanh đã đến dưới lầu nhà anh.

Nhớ tới dáng vẻ bình tĩnh của ba mẹ khi ra cửa, Nhan Tiêu nhịn không được cảm thán: “Ba mẹ em thật lạnh nhạt, em dọn đi một chút tỏ vẻ ba mẹ cũng không có.”

Hoắc Trạch Tích hỏi: “Em muốn tỏ vẻ như thế nào?”

Nhan Tiêu nói: “Ví dụ như mẹ em lôi kéo tay em vừa khóc vừa dặn dò, ba em ở một bên im lặng không nói, quay đầu không cho em thấy được nước mắt của ông……”

Hoắc Trạch Tích: “…… Xem ra em xem rất nhiều phim truyền hình Quỳnh Dao.”

Nhan Tiêu cười nhạo một tiếng: “Phim truyền hình Quỳnh Dao là của thời đại nào? Em xem 《 mưa sao băng 》 hệ liệt, phim đó kỹ thuật đóng của nam chính rất tốt, mỗi lần em xem đều


/59

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status