Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 65 - Chương 65

/79


Tháng sáu mặt trời đã chói chang trong mắt người, Doãn Manh đẩy đẩy cái mũ một cái, xách cái ghế nhỏ nhích lại gần gốc cây bên cạnh.

Doãn Manh! Vậy tớ mang cặp sách để dưới gốc cây, cầu xin giúp một tay. . . . . . Trịnh Gia Thạc có chút phát sầu.

Được! Không thành vấn đề ╮(╯w╰)╭! Cậu mau đi đi! Doãn Manh lau mồ hôi trên ót, vung tay lên.

Trịnh Gia Thạc cảm kích nhìn Doãn Manh một cái rời đi.

Đừng hoài nghi, tháng 6 hàng năm là thời điểm diễn ra đại hội thể dục thể thao theo thông lệ. Trời xanh mây trắng này, quả thật thích hợp cho loại thể thao điền kinh. Đáng tiếc từ trước đến nay Doãn Manh không phải là loại tham gia thi đấu.

Không phải cô không muốn, mà là cái nào bàn ra đều không tới phiên cô. . . . . . Lên sân rất dễ gây cản trở cho lớp. Không sai, tiếp tục kéo dài truyền thống của đại hội thể dục thể thao sơ trung, đại hội thể dục thể thao này được coi là dự thi giành huy chương, bình chọn ra ba đoàn thể lớp học đứng đầu cộng điểm.

Kết quả là, cô biến thành người trú đóng ở lãnh địa của lớp dọc theo sân thể dục trông hộ cặp sách cho đám người kia.

Ừh, nên nói là trong một lố người chỉ còn lại Doãn Manh và Tiểu Mập Mạp Tần Kiến Bác.

Uống nước không? Doãn Manh khẽ ho khan một tiếng phá vỡ yên tĩnh ngắn ngủi. Mặc dù Tần Kiến Bác an vị ở phía sau cô, nhưng tính tình rất hướng nội, thật sự vẫn chưa từng nói với cô mấy câu.

Không biết tại sao Tần Kiến Bác lại đỏ mặt lên, làm cho Doãn Manh cũng không biết là mình đã nói sai cái gì rồi. Cũng may cậu ta rất nể mặt nhận lấy nước.

Tôi đi thi đấu. Tiếp đó, cậu ta nói.

Hả? Cậu vẫn còn thi đấu? Doãn Manh bật thốt lên, nói ra khỏi miệng trong nháy mắt mới phát giác giọng điệu không đúng lắm, Ah, ý tôi là, cậu thi đấu cái gì?

Tần Kiến Bác mở nắp bình uống một hớp, đứng lên vuốt ống quần xuống, có chút thụ sủng nhược kinh: Tôi, tôi ném đĩa.

Lợi hại thế! Nếu không phải nhiều đồ cần tôi trông thế này, tôi nhất định sẽ đi sang cổ vũ cho cậu ↖(^w^)↗.

Tần Kiến Bác khẩn trương cắn môi một cái, hiển nhiên có chút hưởng thụ: Cám ơn, bây giờ tôi phải đi qua đó rồi. Đã bắt đầu chuẩn bị. Nói xong cậu ta rời khỏi.

Chỉ còn một mình cô rồi !

Doãn Manh bộc phát oán niệm nhìn các bạn nhỏ đầy sức sống thanh xuân chạy tới chạy lui trong sân thể dục, cô cũng muốn đi chơi á! Cho dù chỉ đi cổ động ah! Ai nghĩ tới trong lớp chỉ có mình cô không có hạng mục, biến thành người “Luôn trông coi cặp sách” trong truyền thuyết kia chứ! ! !

Đúng lúc này, Lý Lộ sôi nổi hoạt bát trở lại: Doãn Manh! ! ! Gia Thạc nhà chúng ta môn nhảy cao lấy được hạng đầu tổ vào vòng kế a a a a! Wow wow wow wow wow!

Vậy thì tốt á! Cậu ta luyện tập lâu như vậy, không chừng đứng nhất đấy! Doãn Manh cũng rất vui mừng.

Hiện tại đứng nhất cũng vô dụng, vô vòng kế tiếp là được. Buổi chiều thi chung kết đứng thứ nhất mới có tác dụng! Đến lúc đó lớp chúng ta có thể ôm đồm đứng nhất hạng mục chạy cự li dài và nhảy cao!

Làm sao cậu biết có thể ôm đồm chạy cự li dài? Doãn Manh rất nghi hoặc.

Lý Lộ trợn to hai mắt: Tại sao không thể? Kha thần á! Cậu ta buổi sáng 1500 m, buổi chiều 800m. Mới vừa rồi còn dư sức tới thế cho Phùng Linh Khải chạy 100 m, lại còn vào vòng kế rồi.

Mẹ nó? Sao lại để cho cậu ta chạy? Doãn Manh kinh hãi, Tớ nói đã ghi danh đâu đó rồi, vậy mà còn có thể chạy thế được à?

Có thể á, không có nghiêm khắc như vậy. Người tài thì vất vả nhiều á.

Doãn Manh: Phùng Linh Khải làm sao vậy?

Lúc Phùng Linh Khải chạy 200 m bị trặc chân. Mới vừa rồi còn nói khiêng trở về mà, sao không có tới đây?

Mẹ nó, thế mà đều thi đấu xong rồi, tớ thật sự chưa có xem được gì hết ! Doãn Manh nổi đóa.

Lý Lộ lấy một cây kẹo que từ trong cặp sách ra bỏ vào trong miệng, lại cầm một cây đưa cho Doãn Manh, lại bị Doãn Manh tức giận cự tuyệt.

Ơ kìa, cậu đừng tức giận. Chờ một lát Phùng Linh Khải về để cho cậu ta trông coi cặp sách.

Vừa dứt lời, đã nhìn thấy Điền Sảng và Hàn Siêu dìu Phùng Linh Khải trở lại. Xa xa Hàn Siêu đầu đầy mồ hôi nhìn thấy Doãn Manh: Chúng tớ mới từ phòng y tế về, tới đây giúp một tay.

Hai tiểu cô nương chạy tới, luống cuống tay chân dọn chỗ cho Phùng Linh Khải ngồi.

Cũng may Phùng Linh Khải chỉ bị trật, không phải là gảy xương tổn thương nặng gì đó.

Lăn qua lăn lại cả buổi, Hàn Siêu đặt mông ngồi xuống đất: Mau đưa cho tớ chai nước, mới vừa nhảy xa xong liền khiêng cái tên không cẩn thận này trở về.

Cũng cho tớ một chai!

Doãn Manh kéo cái thùng nước suối đã ướp lạnh tới, Điền Sảng, Hàn Siêu, Phùng Linh Khải mỗi người cầm lấy một chai, uống ừng ực.

Khoan thoái rồi, Hàn Siêu mới có thời gian chú ý chuyện khác, cậu ta nhìn chung quanh một chút, nói móc: Mẹ nó, Doãn Manh cậu ngồi ngây ngô ở đây thật thoải mái ah! Cậu biết trong sân thể dục nóng bao nhiêu không?

Tôi còn muốn đi sang đấy xem đây này! Nhàm chán muốn chết. Doãn Manh phản bác.

Lại không nghĩ rằng điện thoại di động của Doãn Manh vang lên. Hôm nay đại hội thể dục thể thao không lên lớp, cho nên cô cũng không điều chỉnh di động sang chế độ yên tĩnh, cầm điện thoại di động ra nhìn xem, lại là Lâm Kha ——

Đừng làm ổ dưới gốc cây nữa, tới đây cầm quần áo cho tôi. Sắp thi 1500 m rồi.

Doãn Manh xạm mặt lại, ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Siêu vu vạ không đi, nghĩ thầm đây chính là lý do tốt ah!

Lâm Kha sắp bắt đầu thi đấu rồi! Tôi đi sang đó cầm đồ giúp cậu ta. Doãn Manh nói.

Thật sao? Tớ cũng đi á! Tận mắt nhìn xem tư thế oai hùng của Kha thần! Lý Lộ xung trận đi trước chạy ra ngoài.

Hàn Siêu bóp xẹp bình nhựa: Mẹ nó! Tớ cũng muốn đi!

Điền Sảng cũng đứng lên đi theo.

Doãn Manh vội nói: Các cậu để một người ở lại trông cặp sách cho mọi người ah! Đừng đi hết.

Hàn Siêu nhét cái mũ vào trong cặp sách: Mẹ nó, có Phùng Linh Khải người sống sờ sờ này ngồi ở cạnh ! Sợ gì??Ai dám tới trộm cặp sách ah. Đúng không!

Phùng Linh Khải Ui một tiếng: Này! Này! Này! Các cậu cứ như vậy để một mình bệnh nhân ở lại à?

Điền Sảng có chút lúng túng: Vậy tớ ở chỗ này với cậu ấy là được, dù sao đúng lúc cũng hơi mệt. Các cậu đi đi.

Cũng chỉ có cậu tốt! Tiểu Điềm Điềm! Phùng Linh Khải lập tức sáp qua.

Cút! (ノ`Д)ノ

Doãn Manh cười cùng Lý Lộ Hàn Siêu chạy sang sân thể dục bên kia.

Vừa rồi cô luôn ở dưới bóng râm ngây ngô, vừa ra ngoài mới phát hiện ánh nắng mặt trời rừng rực, bởi vì nắng gắt, nhiệt độ cũng tăng


/79

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status