Trước mặt họ là khung cảnh rừng âm u với một tên thanh niên đang kề con dao sắc bén vào cổ một cô gái. Trong hoàn cảnh nguy hiểm đó mà trông cô gái kia chảng tỏ ra sợ hãi gì, nói đúng hơn là khuôn mặt cô ta lạnh như băng tuyết mùa đông và người sợ hãi chính là ba cô nàng đang hốt hoảng lao đến.
-Dừng lại – Karry hét
Kẻ sát nhân quay mặt lại theo phản xạ vô tình lơ là con mồi. Hẳn anh chàng không ngờ rằng đời mình tàn là do giây phút lơ là ấy. Trước khi Karry kịp chạy tới nơi thì cái cô gì gì ấy đã hô biến con dao trên cổ mình thành con dao trên cổ gã kia. Lucy cứ nghĩ sẽ được nhìn thấy cảnh cắt cổ máu me hoành tráng rồi, ai ngờ cô gái nguy hiểm kia “ đại lượng từ bi” không giết hăn mà bẻ gãy hai tay hắn. Cô nành tốt phết là điều mà Carol cảm nhận (tg: chưa chắc đâu. H: nói gì đấy. tg: dạ không có gì). Karry dừng lại, chăm chú nhìn gã thanh niên đau đớn với 2 cánh tay buông thòng không chút sức sống, chợt quay qua hỏi cô nàng kia cho có lệ.
-Cậu.…..cậu không sao chứ ?
-Tớ không sao, chỉ hơi sợ thôi. Chỉ tại hắn – Cô chỉ tay về phía gã tội nhân kia – hắn đòi giết tớ làm người ta sợ.
-Tại sao hắn đòi giết cậu ? – Lucy hỏi
-Tớ chỉ ăn trộm một chút xíu đồ ăn, hắn bắt tớ đền mà tớ không chịu nên vậy đấy….Hắn đáng sợ lắm – Khác với khuôn mặt lạnh lùng của mùa đông kia, bây giờ cô nàng trông đáng yêu như em bé với đôi mắt long lanh.
Trình độ giả nai siêu đẳng, lúc bẻ gãy cổ tay hắn ta trông cô lạnh lùng lắm cơ mà – Carol nghĩ
-Nếu cậu ngưỡng mộ khả năng của tớ, không chừng tớ có thể nhận cậu làm đệ tử đấy – Cô gái quay sang Carol mỉm cười
-Không thể nào, cậu đọc được suy nghĩ của tớ à ? – Carol cảnh giác hỏi cô gái đáng ngờ.
-Ơ…vậy à ?....tớ có nói gì sao?.....cậu đừng để ý – Cô gái mỉm cười vẻ lúng túng.
-Nãy giờ cậu nói gì mà tớ không hiểu, cái gì mà đọc được suy nghĩ rồi gì gì nữa là sao ? – Karry gãi đầu
-Carol nghi ngờ cô gái kia có khả năng đọc suy nghĩ – Lucy tỏ ra cảnh giác.
-Phải ! Này, cậu có thể giải thích không vậy ? – Carol nghiêm ngặt
-Ơ, này tớ có làm gì đâu. Hơn nữa tớ tên Hana không phải cô gái này, cô gái kia và đặc biệt nếu tớ có biết đọc suy nghĩ thì cũng không liên quan gì đến các cậu. – Cô gái chuyển thái độ đến bất ngờ.
-Chị này thay đổi chóng mặt quá – Lucy nghĩ – tốt nhất là nên cẩn thận. Ai biết sau này xảy ra chuyện gì
-Vậy thôi, chúng tớ xin lỗi vì đã làm phiền, xin phép – Carol ra hiệu cho Lucy và Karry bước đi
Lucy vừa quay bước đi thì Karry chợt lên tiếng :
-Đợi đã, cậu là….à Hani à à không Hana này. Cậu biết đường ra khỏi khu rừng này chứ ?
-Dĩ nhiên ! – Hana đáp
-Vậy cậu có thể dẫn chúng tớ đi được không ? Chúng tớ đang bị lạc – Karry tiếp.
-Tớ thì không vấn đề gì…….quan trọng là hai cô bạn thân cảu cậu kìa – Hana chỉ tay về hướng Lucy và Carol.
Cả hai đưa mắt nhìn nhau đắn đo, họ phải tiếp tục ở lại trong rừng hay là đi cùng một người lạ có vẻ nguy hiểm. Cuối cùng thì họ cũng quyết định đi cùng Hana, nếu có chuyện gì xảy ra Karry còn có thể ra tay tương trợ chứ lạc trong rừng…..chắc vô phương cứu chữa. Thế là họ miễn cưỡng cùng nhau ra khỏi khu rừng mù mịt đó nhưng đến bìa rừng thì Carol chợt phát hiện cái gì đó ở Karry liền gọi.
-Karry à, hình như chân cậu bị thương kìa.
-Ôi chảy nhiều máu như vậy mà cậu không có cảm giác gì sao ? – Lucy lo lắng
-À vết thương chẳng có gì là quan trọng nên tớ không quan tâm lắm – Karry xoa đầu cười trừ ( chắc nhảy nhót suốt đường đi chứ đâu )
-Có ai có cái gì băng bó không? – Carol hỏi.
RẦM
-Dừng lại – Karry hét
Kẻ sát nhân quay mặt lại theo phản xạ vô tình lơ là con mồi. Hẳn anh chàng không ngờ rằng đời mình tàn là do giây phút lơ là ấy. Trước khi Karry kịp chạy tới nơi thì cái cô gì gì ấy đã hô biến con dao trên cổ mình thành con dao trên cổ gã kia. Lucy cứ nghĩ sẽ được nhìn thấy cảnh cắt cổ máu me hoành tráng rồi, ai ngờ cô gái nguy hiểm kia “ đại lượng từ bi” không giết hăn mà bẻ gãy hai tay hắn. Cô nành tốt phết là điều mà Carol cảm nhận (tg: chưa chắc đâu. H: nói gì đấy. tg: dạ không có gì). Karry dừng lại, chăm chú nhìn gã thanh niên đau đớn với 2 cánh tay buông thòng không chút sức sống, chợt quay qua hỏi cô nàng kia cho có lệ.
-Cậu.…..cậu không sao chứ ?
-Tớ không sao, chỉ hơi sợ thôi. Chỉ tại hắn – Cô chỉ tay về phía gã tội nhân kia – hắn đòi giết tớ làm người ta sợ.
-Tại sao hắn đòi giết cậu ? – Lucy hỏi
-Tớ chỉ ăn trộm một chút xíu đồ ăn, hắn bắt tớ đền mà tớ không chịu nên vậy đấy….Hắn đáng sợ lắm – Khác với khuôn mặt lạnh lùng của mùa đông kia, bây giờ cô nàng trông đáng yêu như em bé với đôi mắt long lanh.
Trình độ giả nai siêu đẳng, lúc bẻ gãy cổ tay hắn ta trông cô lạnh lùng lắm cơ mà – Carol nghĩ
-Nếu cậu ngưỡng mộ khả năng của tớ, không chừng tớ có thể nhận cậu làm đệ tử đấy – Cô gái quay sang Carol mỉm cười
-Không thể nào, cậu đọc được suy nghĩ của tớ à ? – Carol cảnh giác hỏi cô gái đáng ngờ.
-Ơ…vậy à ?....tớ có nói gì sao?.....cậu đừng để ý – Cô gái mỉm cười vẻ lúng túng.
-Nãy giờ cậu nói gì mà tớ không hiểu, cái gì mà đọc được suy nghĩ rồi gì gì nữa là sao ? – Karry gãi đầu
-Carol nghi ngờ cô gái kia có khả năng đọc suy nghĩ – Lucy tỏ ra cảnh giác.
-Phải ! Này, cậu có thể giải thích không vậy ? – Carol nghiêm ngặt
-Ơ, này tớ có làm gì đâu. Hơn nữa tớ tên Hana không phải cô gái này, cô gái kia và đặc biệt nếu tớ có biết đọc suy nghĩ thì cũng không liên quan gì đến các cậu. – Cô gái chuyển thái độ đến bất ngờ.
-Chị này thay đổi chóng mặt quá – Lucy nghĩ – tốt nhất là nên cẩn thận. Ai biết sau này xảy ra chuyện gì
-Vậy thôi, chúng tớ xin lỗi vì đã làm phiền, xin phép – Carol ra hiệu cho Lucy và Karry bước đi
Lucy vừa quay bước đi thì Karry chợt lên tiếng :
-Đợi đã, cậu là….à Hani à à không Hana này. Cậu biết đường ra khỏi khu rừng này chứ ?
-Dĩ nhiên ! – Hana đáp
-Vậy cậu có thể dẫn chúng tớ đi được không ? Chúng tớ đang bị lạc – Karry tiếp.
-Tớ thì không vấn đề gì…….quan trọng là hai cô bạn thân cảu cậu kìa – Hana chỉ tay về hướng Lucy và Carol.
Cả hai đưa mắt nhìn nhau đắn đo, họ phải tiếp tục ở lại trong rừng hay là đi cùng một người lạ có vẻ nguy hiểm. Cuối cùng thì họ cũng quyết định đi cùng Hana, nếu có chuyện gì xảy ra Karry còn có thể ra tay tương trợ chứ lạc trong rừng…..chắc vô phương cứu chữa. Thế là họ miễn cưỡng cùng nhau ra khỏi khu rừng mù mịt đó nhưng đến bìa rừng thì Carol chợt phát hiện cái gì đó ở Karry liền gọi.
-Karry à, hình như chân cậu bị thương kìa.
-Ôi chảy nhiều máu như vậy mà cậu không có cảm giác gì sao ? – Lucy lo lắng
-À vết thương chẳng có gì là quan trọng nên tớ không quan tâm lắm – Karry xoa đầu cười trừ ( chắc nhảy nhót suốt đường đi chứ đâu )
-Có ai có cái gì băng bó không? – Carol hỏi.
RẦM
/63
|