- Chuyến bay từ sân bay John F.Kennedy (JFK), New York, Mỹ đến sân bay Tân Sơn Nhất đã hạ cánh an toàn. Yêu cầu hành khách kiểm tra lại hành lý và đi theo sự hướng dẫn của nhân viên sân bay. Tiếng thông báo ở sân bay vang lên
Các hành khách trên chuyến bay đang từ từ đi ra khỏi cửa hành lý. Cách đó không xa, có một người đàn ông mặc một bộ đồ vest đen, đeo kính dâm và đang cầm máy ảnh chụp lại những người trên chuyến bay đi ra. Một lúc sau, người đàn ông bỏ đi ra một nơi yên tĩnh và gọi điện thoại:
- Thưa Queen, hôm nay chỉ có một chuyến bay duy nhất từ New York đến Hồ Chí Minh. Tôi đã chụp lại hình ảnh của những người ngoại quốc khả nghi, tất cả có ba người là một người đàn ông trung niên ăn mặc khá lịch sự, một cậu thanh niên nhưng cậu ta có đeo kính cùng khẩu trang nên không thể chụp rõ được mặt và một người phụ nữ trông có vẻ rất vội vàng.
- Loại người phụ nữ đó đi vì thông tin tôi nhận được từ bên kia gửi về là không có một thành viên nữ nào rời khỏi tổ chức cả. Ông hãy theo dõi người đàn ông khả nghi và thông báo những hành động đáng nghi của ông ta cho tôi. Còn người thanh niên kia ông hãy gửi ảnh cho tôi, tôi sẽ theo dõi hắn. Trang ở đầu dây bên kia nói
- Vâng, tôi sẽ làm theo yêu cầu của cô. Người đàn ông trả lời và cúp máy.
Nhận ảnh được gửi tới, Trang nhìn vào bức ảnh để nhận dạng. Cô ngồi trên xe và nhìn ra ngoài qua kính trước để tìm người trong ảnh. Một lúc sau, Trang đã nhìn thấy người thanh niên khả nghi đó đi ra ngoài. Đó là một người thanh niên khoảng 17, 18 tuổi, rất cao, khoảng 1m85 trở lên, cậu ta cũng mặc bộ vest đen nhưng trông rất chững chạc và phù hợp vì body khá chuẩn. Mặc dù có đeo kính và mang khẩu trang nhưng với dáng người rất chuẩn vẫn khiến cho các bạn nữ ngó nhìn. Cậu ta đang đi từ từ ra ngoài cửa và vẫy một chiếc taxi đang đậu ở gần đấy. Lên xe được một lúc thì chiếc taxi liền lăn bánh đi ra đường chính. Xe đi khoảng 20 phút thì dừng lại trước cửa khách sạn năm sao Domino ở trung tâm thành phố. Người thanh niên liền mang hành lý xuống xe và đi vào trong. Trang đậu xe sát vào vỉa hè nơi dành để đậu oto và cũng đi vào trong. Khi đi vào đến nơi thì cô trông thấy người thanh niên đang cùng một nhân viên mang hành lý đi vào thang máy. Đợi cho thang máy đóng lại, cô liền đi đến quầy tiếp tân và hỏi:
- Xin cho hỏi người thanh niên vừa rồi đã thuê phòng bao nhiêu?
- Dạ thưa cô, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng cho người lạ được. Nếu cô muốn hỏi thì hãy chứng minh rằng có quen biết với khách hàng hoặc phải được khách hàng đồng ý thì chúng tôi mới được cung cấp thông tin. Tiếp tân nói
- Được rồi, cảm ơn vì đã làm phiền. Trang nói xong quay người đi ra ngoài.
- Không có gì ạ! Tiếp tân cười nói
Trang sau khi đi ra khỏi cửa khách sạn thì lại lên xe oto đang đậu ở vỉa hè ngồi đợi. Khoảng nửa tiếng sau thì người thanh niên ấy lại đi ra khỏi cửa khách sạn. Cậu ta đã thay một bộ đồ khác rất thoải mái với một chiếc quần jean cùng một chiếc áo phông đơn giản. Tuy nhiên, cậu ta vẫn đeo kính cùng khẩu trang và lại đón một chiếc taxi khác. Lần này chiếc taxi đi rất lâu, người thanh niên dường như đang đi tham quan tất cả các địa điểm nổi tiếng trong thành phố. Hơn một tiếng đồng hồ thì cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại tại trung tâm mua sắm khi đã sắp đến giờ cao điểm. Vào giờ đó, ở đây đặc biệt là ở trung tâm thành phố thì gần như tất cả các con đường đều sẽ bị ùn tắc, xe cộ đi lại rất khó khăn. Cậu ta đã đi vào trong và lên thẳng tầng ba, tầng trưng bày quần áo cùng các phụ kiện. Từ khi bước vào cửa thì cậu ta đã bỏ xuống chiếc khẩu trang nhưng vẫn còn đeo chiếc kính. Nhìn qua thì vẫn không thấy được nhiều về khuôn mặt nhưng vẫn có thể đoán rằng đó là một người đẹp trai với nước da trắng, chiếc mũi rất cao, mái tóc được cắt gọn gàng với màu nâu tự nhiên. Cậu ta đi vòng quanh mua một vài bộ quần áo thì liền đi lên tầng bốn, tầng ẩm thực. Vào trong cửa hàng LOTTE, chọn một chiếc bàn trong góc khá yên tĩnh và ít người để ý đến và ngồi xuống. Trang cũng chọn một chiếc bàn ở sau lưng cậu ta và cách nhau hai bàn. Khi đồ ăn tới cậu ta đã bỏ kính ra nhưng do ngồi ở đằng sau nên Trang vẫn không hề nhìn được khuôn mặt. Ngồi được một lúc, cô định giả vờ đứng lên đi qua trước bàn cậu ta để có thể nhìn được hết khuôn mặt. Tuy nhiên, đúng lúc này cậu ta cũng đứng lên và đi ra quầy thanh toán. Trang thấy vậy liền ngồi xuống và cúi mặt ăn thức ăn của mình vì quầy thanh toán ở đằng sau lưng cô, cậu ta sẽ đi qua trước bàn của cô. Sợ rằng người thanh niên ấy khi đi qua nhìn thấy mặt cô thì sẽ bị lộ việc theo dõi nên cô đã cố tránh né. Sau khi thanh toán, người thanh niên liền đi thẳng ra ngoài trung tâm mua sắm. Lần này cậu ta không gọi xe taxi nữa mà lại quyết định đi bộ. Trang thấy cậu ta bỏ đi thì liền đi thanh toán và đuổi theo. Cậu ta đi rất nhanh, nếu như Trang không phải là một người hay chạy bộ tập thể dục không thể nào đuổi theo được.
Bây giờ đã là 19h00, đèn đường đã được bật lên để thay thế cho những tia sáng mặt trời đang tắt dần trong trời tối. Trên đường xe cộ đã ít đi rất nhiều so với giờ cao điểm khi chỉ có vài người lác đác đi lại. Tất cả họ đã trở về nhà để nghỉ ngơi sau một ngày học tập, làm việc vất vả. Hiện tại, những con đường khá yên tĩnh, chỉ có một vài đôi tình nhân hoặc những gia đình cho con cái của mình đi chơi là đi lại trên vỉa hè. Đi được một lúc, người thanh niên liền đi nhanh hơn và rẽ vào một cái hẻm ở ngay trên đường đi. Trang thấy vậy liền giữ khoảng cách nhất định để tránh bị mất dấu và nhanh chóng đi theo. Cô cũng đeo cho mình một chiếc khẩu trang để có thể tiện theo dõi. Bước chân vào con hẻm, sau một hồi rẽ trái, rẽ phải, Trang đã bị mất dấu. Cô đã dừng lại và đứng quan sát, sau một hồi xác định là đã thật sự mất dấu thì cô quyết định quay lại. Tuy nhiên, không như mong đợi, khi cô quay lại đằng sau và định bước đi thì đã có một cánh tay chặn ngang trước mặt. Dừng bước chân lại, cô nhìn theo cánh tay lên trên thì thấy người thanh niên vừa mất dấu đã đứng trước mặt cô. Thấy cô nhìn lên, cậu ta liền nói:
- Cô theo dõi tôi làm gì?
Trang vẫn nhìn chằm chằm vào cậu ta, cô vẫn không hề có dấu hiệu nào là hoảng sợ hay bất ngờ cả, cứ như rằng cô đã biết trước sự việc. Thản nhiên nhìn vào đối phương, Trang im lặng không trả lời.
- Không trả lời tôi à? Tên thanh niên lại hỏi
- Anh là người Việt? Trang không hề trả lời mà hỏi lại. Tuy rằng nghe giọng nói của cậu ta phát âm không được lưu loát và tự nhiên như người chính gốc lắm nhưng cô vẫn có thể nghe được nhưng gì cậu ta nói.
- Tôi có nửa dòng máu Việt. Cậu ta trả lời
Đúng lúc cậu ta trả lời, Trang liền rất nhanh, có thể nói là nhanh đến nỗi không thể nhìn thấy. Cô đã đưa tay giật xuống chiếc khẩu trang và chiếc kính của cậu ta. Tuy nhiên, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Người thanh niên cũng nhanh không hề kém cô, khi cánh tay của Trang được đưa lên thì cậu ta cũng liền lập tức lùi về sau một bước khiến cho Trang giật hụt. Sau khi ổn định lại, cậu ta liền cười nói:
- Cô rất nhanh đấy nhưng có vẻ như tôi nhanh hơn cô một chút rồi. Cậu ta giơ cao chiếc tay lên và cầm trên tay là một chiếc khẩu trang. Trang thấy cậu ta giơ tay lên thì ngay lập tức sờ lên mặt, chiếc khẩu trang của cô đã biến mất. Nhếch mép cười khẩy, Trang liền nói:
- Thật không ngờ lại có người ra tay nhanh hơn tôi đấy. Nói về tốc độ thì từ trước đến giờ người vượt qua tôi hay bằng tôi thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Anh sẽ được thêm vào trong danh sách đó.
- Tôi có thể xem đây là một vinh hạnh không? Khi mà chính Queen – người luôn không bao giờ khen ngợi ai lại nói như thế. Cậu ta đút tay vào túi quần cười nói.
- Có thể coi là vậy. Nhưng tôi muốn được nhìn thấy khuôn mặt của anh. Trang nghiêm túc lại nói
- Nếu tôi không đồng ý thì sao. Cô có thể làm được gì tôi? Cậu ta giễu cợt hỏi lại
- Tôi sẽ không làm gì anh cả. CẠCH!! Trang lên đạn khẩu súng trên tay mình.
- Có vẻ như cô quyết tâm muốn nhìn mặt tôi thì phải. Cậu ta không hề sợ hãi mà vẫn đứng ung dung trả lời
- Anh nghĩ sao? Trang nhìn chằm chằm vào cậu ta
- Tôi đành chịu thôi! Ai bảo tôi có tính xấu làm gì? Luôn nghe lời con gái, đặc biệt là những người xinh đẹp như cô, Queen ạ. Nói xong anh ta đưa tay lên để tháo khẩu trang xuống. Đang đưa tay chạm vào chiếc kính thì có tiếng nói của một người khác vang lên:
- Tránh đường nào! Ngõ đã nhỏ rồi còn đứng ra giữa đường nói chuyện. Một người đàn ông trung niên đang đẩy xe hàng đi qua
- Xin lỗi cô nhé! Chúng ta phải hẹn vào lần sau rồi. Nói xong cậu ta liền xoay người chạy ra sau người đàn ông đẩy xe và chạy. Cái hẻm rất nhỏ chỉ có thể hai chiếc xe đi là đã chật ních, chiếc xe hàng lại rất to nên chỉ có thể lách qua. Tên thanh niên đã rất nhanh trí lợi dụng cơ hội để bỏ chạy. Trang thấy cậu ta bỏ chạy thì giơ súng lên bắn.
- Cô gì ơi! Muốn chơi trò gì thì hai người ra chỗ khác chơi đi. Ở đây nhỏ lắm rồi! Bọn trẻ thời nay đúng là hư hỏng, mua súng nhựa chơi thì cũng phải cần an toàn chứ! Cứ thích bắn là bắn à? Nó cũng bị Nhà nước cấm sử dụng rồi đấy. Người đàn ông lại nói, ông ta cứ tưởng rằng hai người đang chơi trò chơi nên không hề coi khẩu súng là thật.
Trang thấy thế thì liền hạ súng xuống, cô không hề muốn gây ồn ào vì khi cô nổ súng sẽ bị công an vào điều tra. Cô không hề sợ sẽ bị bắt nhưng vừa qua đã xảy ra vụ giết ông Hải nên cô không muốn gây chuyện thêm nữa. Nếu không cần thiết thì không cần phải nổ súng làm gì.
- Coi như anh may mắn, lần sau để tôi gặp được thì không dễ như vậy đâu. Trang nhìn theo bóng lưng tên thanh niên kia đang bỏ chạy, cậu ta khi chạy xa còn quay lại cười với cô. Trang thấy vậy chỉ biết nhếch miệng cười một cách cay đắng.
* Giới thiệu nhân vật: Phạm Anh Duy (David), là người lai hai dòng máu Mỹ - Việt, sở hữu IQ cũng rất cao 145. Cậu rất đẹp trai, nếu như Thiên là người có chút ít lạnh lùng, Lâm là thư sinh, Minh là badboy, Huy là ấm áp thì Duy lại mang một chút tinh nghich, hay đùa giỡn. Với khuôn mặt khá tròn, đôi mắt màu đen do thừa hưởng bố, mũi cao, da khá trắng cùng mái tóc nâu ngắn. Duy là một nhân vật bí ẩn, sẽ được tiết lộ dần dần về thân phận và vai trò trong truyện. Các bạn đọc có thể suy đoán hoặc đưa ra các giả thiết về vai trò của nhân vật Duy trong truyện.
Các hành khách trên chuyến bay đang từ từ đi ra khỏi cửa hành lý. Cách đó không xa, có một người đàn ông mặc một bộ đồ vest đen, đeo kính dâm và đang cầm máy ảnh chụp lại những người trên chuyến bay đi ra. Một lúc sau, người đàn ông bỏ đi ra một nơi yên tĩnh và gọi điện thoại:
- Thưa Queen, hôm nay chỉ có một chuyến bay duy nhất từ New York đến Hồ Chí Minh. Tôi đã chụp lại hình ảnh của những người ngoại quốc khả nghi, tất cả có ba người là một người đàn ông trung niên ăn mặc khá lịch sự, một cậu thanh niên nhưng cậu ta có đeo kính cùng khẩu trang nên không thể chụp rõ được mặt và một người phụ nữ trông có vẻ rất vội vàng.
- Loại người phụ nữ đó đi vì thông tin tôi nhận được từ bên kia gửi về là không có một thành viên nữ nào rời khỏi tổ chức cả. Ông hãy theo dõi người đàn ông khả nghi và thông báo những hành động đáng nghi của ông ta cho tôi. Còn người thanh niên kia ông hãy gửi ảnh cho tôi, tôi sẽ theo dõi hắn. Trang ở đầu dây bên kia nói
- Vâng, tôi sẽ làm theo yêu cầu của cô. Người đàn ông trả lời và cúp máy.
Nhận ảnh được gửi tới, Trang nhìn vào bức ảnh để nhận dạng. Cô ngồi trên xe và nhìn ra ngoài qua kính trước để tìm người trong ảnh. Một lúc sau, Trang đã nhìn thấy người thanh niên khả nghi đó đi ra ngoài. Đó là một người thanh niên khoảng 17, 18 tuổi, rất cao, khoảng 1m85 trở lên, cậu ta cũng mặc bộ vest đen nhưng trông rất chững chạc và phù hợp vì body khá chuẩn. Mặc dù có đeo kính và mang khẩu trang nhưng với dáng người rất chuẩn vẫn khiến cho các bạn nữ ngó nhìn. Cậu ta đang đi từ từ ra ngoài cửa và vẫy một chiếc taxi đang đậu ở gần đấy. Lên xe được một lúc thì chiếc taxi liền lăn bánh đi ra đường chính. Xe đi khoảng 20 phút thì dừng lại trước cửa khách sạn năm sao Domino ở trung tâm thành phố. Người thanh niên liền mang hành lý xuống xe và đi vào trong. Trang đậu xe sát vào vỉa hè nơi dành để đậu oto và cũng đi vào trong. Khi đi vào đến nơi thì cô trông thấy người thanh niên đang cùng một nhân viên mang hành lý đi vào thang máy. Đợi cho thang máy đóng lại, cô liền đi đến quầy tiếp tân và hỏi:
- Xin cho hỏi người thanh niên vừa rồi đã thuê phòng bao nhiêu?
- Dạ thưa cô, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng cho người lạ được. Nếu cô muốn hỏi thì hãy chứng minh rằng có quen biết với khách hàng hoặc phải được khách hàng đồng ý thì chúng tôi mới được cung cấp thông tin. Tiếp tân nói
- Được rồi, cảm ơn vì đã làm phiền. Trang nói xong quay người đi ra ngoài.
- Không có gì ạ! Tiếp tân cười nói
Trang sau khi đi ra khỏi cửa khách sạn thì lại lên xe oto đang đậu ở vỉa hè ngồi đợi. Khoảng nửa tiếng sau thì người thanh niên ấy lại đi ra khỏi cửa khách sạn. Cậu ta đã thay một bộ đồ khác rất thoải mái với một chiếc quần jean cùng một chiếc áo phông đơn giản. Tuy nhiên, cậu ta vẫn đeo kính cùng khẩu trang và lại đón một chiếc taxi khác. Lần này chiếc taxi đi rất lâu, người thanh niên dường như đang đi tham quan tất cả các địa điểm nổi tiếng trong thành phố. Hơn một tiếng đồng hồ thì cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại tại trung tâm mua sắm khi đã sắp đến giờ cao điểm. Vào giờ đó, ở đây đặc biệt là ở trung tâm thành phố thì gần như tất cả các con đường đều sẽ bị ùn tắc, xe cộ đi lại rất khó khăn. Cậu ta đã đi vào trong và lên thẳng tầng ba, tầng trưng bày quần áo cùng các phụ kiện. Từ khi bước vào cửa thì cậu ta đã bỏ xuống chiếc khẩu trang nhưng vẫn còn đeo chiếc kính. Nhìn qua thì vẫn không thấy được nhiều về khuôn mặt nhưng vẫn có thể đoán rằng đó là một người đẹp trai với nước da trắng, chiếc mũi rất cao, mái tóc được cắt gọn gàng với màu nâu tự nhiên. Cậu ta đi vòng quanh mua một vài bộ quần áo thì liền đi lên tầng bốn, tầng ẩm thực. Vào trong cửa hàng LOTTE, chọn một chiếc bàn trong góc khá yên tĩnh và ít người để ý đến và ngồi xuống. Trang cũng chọn một chiếc bàn ở sau lưng cậu ta và cách nhau hai bàn. Khi đồ ăn tới cậu ta đã bỏ kính ra nhưng do ngồi ở đằng sau nên Trang vẫn không hề nhìn được khuôn mặt. Ngồi được một lúc, cô định giả vờ đứng lên đi qua trước bàn cậu ta để có thể nhìn được hết khuôn mặt. Tuy nhiên, đúng lúc này cậu ta cũng đứng lên và đi ra quầy thanh toán. Trang thấy vậy liền ngồi xuống và cúi mặt ăn thức ăn của mình vì quầy thanh toán ở đằng sau lưng cô, cậu ta sẽ đi qua trước bàn của cô. Sợ rằng người thanh niên ấy khi đi qua nhìn thấy mặt cô thì sẽ bị lộ việc theo dõi nên cô đã cố tránh né. Sau khi thanh toán, người thanh niên liền đi thẳng ra ngoài trung tâm mua sắm. Lần này cậu ta không gọi xe taxi nữa mà lại quyết định đi bộ. Trang thấy cậu ta bỏ đi thì liền đi thanh toán và đuổi theo. Cậu ta đi rất nhanh, nếu như Trang không phải là một người hay chạy bộ tập thể dục không thể nào đuổi theo được.
Bây giờ đã là 19h00, đèn đường đã được bật lên để thay thế cho những tia sáng mặt trời đang tắt dần trong trời tối. Trên đường xe cộ đã ít đi rất nhiều so với giờ cao điểm khi chỉ có vài người lác đác đi lại. Tất cả họ đã trở về nhà để nghỉ ngơi sau một ngày học tập, làm việc vất vả. Hiện tại, những con đường khá yên tĩnh, chỉ có một vài đôi tình nhân hoặc những gia đình cho con cái của mình đi chơi là đi lại trên vỉa hè. Đi được một lúc, người thanh niên liền đi nhanh hơn và rẽ vào một cái hẻm ở ngay trên đường đi. Trang thấy vậy liền giữ khoảng cách nhất định để tránh bị mất dấu và nhanh chóng đi theo. Cô cũng đeo cho mình một chiếc khẩu trang để có thể tiện theo dõi. Bước chân vào con hẻm, sau một hồi rẽ trái, rẽ phải, Trang đã bị mất dấu. Cô đã dừng lại và đứng quan sát, sau một hồi xác định là đã thật sự mất dấu thì cô quyết định quay lại. Tuy nhiên, không như mong đợi, khi cô quay lại đằng sau và định bước đi thì đã có một cánh tay chặn ngang trước mặt. Dừng bước chân lại, cô nhìn theo cánh tay lên trên thì thấy người thanh niên vừa mất dấu đã đứng trước mặt cô. Thấy cô nhìn lên, cậu ta liền nói:
- Cô theo dõi tôi làm gì?
Trang vẫn nhìn chằm chằm vào cậu ta, cô vẫn không hề có dấu hiệu nào là hoảng sợ hay bất ngờ cả, cứ như rằng cô đã biết trước sự việc. Thản nhiên nhìn vào đối phương, Trang im lặng không trả lời.
- Không trả lời tôi à? Tên thanh niên lại hỏi
- Anh là người Việt? Trang không hề trả lời mà hỏi lại. Tuy rằng nghe giọng nói của cậu ta phát âm không được lưu loát và tự nhiên như người chính gốc lắm nhưng cô vẫn có thể nghe được nhưng gì cậu ta nói.
- Tôi có nửa dòng máu Việt. Cậu ta trả lời
Đúng lúc cậu ta trả lời, Trang liền rất nhanh, có thể nói là nhanh đến nỗi không thể nhìn thấy. Cô đã đưa tay giật xuống chiếc khẩu trang và chiếc kính của cậu ta. Tuy nhiên, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Người thanh niên cũng nhanh không hề kém cô, khi cánh tay của Trang được đưa lên thì cậu ta cũng liền lập tức lùi về sau một bước khiến cho Trang giật hụt. Sau khi ổn định lại, cậu ta liền cười nói:
- Cô rất nhanh đấy nhưng có vẻ như tôi nhanh hơn cô một chút rồi. Cậu ta giơ cao chiếc tay lên và cầm trên tay là một chiếc khẩu trang. Trang thấy cậu ta giơ tay lên thì ngay lập tức sờ lên mặt, chiếc khẩu trang của cô đã biến mất. Nhếch mép cười khẩy, Trang liền nói:
- Thật không ngờ lại có người ra tay nhanh hơn tôi đấy. Nói về tốc độ thì từ trước đến giờ người vượt qua tôi hay bằng tôi thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Anh sẽ được thêm vào trong danh sách đó.
- Tôi có thể xem đây là một vinh hạnh không? Khi mà chính Queen – người luôn không bao giờ khen ngợi ai lại nói như thế. Cậu ta đút tay vào túi quần cười nói.
- Có thể coi là vậy. Nhưng tôi muốn được nhìn thấy khuôn mặt của anh. Trang nghiêm túc lại nói
- Nếu tôi không đồng ý thì sao. Cô có thể làm được gì tôi? Cậu ta giễu cợt hỏi lại
- Tôi sẽ không làm gì anh cả. CẠCH!! Trang lên đạn khẩu súng trên tay mình.
- Có vẻ như cô quyết tâm muốn nhìn mặt tôi thì phải. Cậu ta không hề sợ hãi mà vẫn đứng ung dung trả lời
- Anh nghĩ sao? Trang nhìn chằm chằm vào cậu ta
- Tôi đành chịu thôi! Ai bảo tôi có tính xấu làm gì? Luôn nghe lời con gái, đặc biệt là những người xinh đẹp như cô, Queen ạ. Nói xong anh ta đưa tay lên để tháo khẩu trang xuống. Đang đưa tay chạm vào chiếc kính thì có tiếng nói của một người khác vang lên:
- Tránh đường nào! Ngõ đã nhỏ rồi còn đứng ra giữa đường nói chuyện. Một người đàn ông trung niên đang đẩy xe hàng đi qua
- Xin lỗi cô nhé! Chúng ta phải hẹn vào lần sau rồi. Nói xong cậu ta liền xoay người chạy ra sau người đàn ông đẩy xe và chạy. Cái hẻm rất nhỏ chỉ có thể hai chiếc xe đi là đã chật ních, chiếc xe hàng lại rất to nên chỉ có thể lách qua. Tên thanh niên đã rất nhanh trí lợi dụng cơ hội để bỏ chạy. Trang thấy cậu ta bỏ chạy thì giơ súng lên bắn.
- Cô gì ơi! Muốn chơi trò gì thì hai người ra chỗ khác chơi đi. Ở đây nhỏ lắm rồi! Bọn trẻ thời nay đúng là hư hỏng, mua súng nhựa chơi thì cũng phải cần an toàn chứ! Cứ thích bắn là bắn à? Nó cũng bị Nhà nước cấm sử dụng rồi đấy. Người đàn ông lại nói, ông ta cứ tưởng rằng hai người đang chơi trò chơi nên không hề coi khẩu súng là thật.
Trang thấy thế thì liền hạ súng xuống, cô không hề muốn gây ồn ào vì khi cô nổ súng sẽ bị công an vào điều tra. Cô không hề sợ sẽ bị bắt nhưng vừa qua đã xảy ra vụ giết ông Hải nên cô không muốn gây chuyện thêm nữa. Nếu không cần thiết thì không cần phải nổ súng làm gì.
- Coi như anh may mắn, lần sau để tôi gặp được thì không dễ như vậy đâu. Trang nhìn theo bóng lưng tên thanh niên kia đang bỏ chạy, cậu ta khi chạy xa còn quay lại cười với cô. Trang thấy vậy chỉ biết nhếch miệng cười một cách cay đắng.
* Giới thiệu nhân vật: Phạm Anh Duy (David), là người lai hai dòng máu Mỹ - Việt, sở hữu IQ cũng rất cao 145. Cậu rất đẹp trai, nếu như Thiên là người có chút ít lạnh lùng, Lâm là thư sinh, Minh là badboy, Huy là ấm áp thì Duy lại mang một chút tinh nghich, hay đùa giỡn. Với khuôn mặt khá tròn, đôi mắt màu đen do thừa hưởng bố, mũi cao, da khá trắng cùng mái tóc nâu ngắn. Duy là một nhân vật bí ẩn, sẽ được tiết lộ dần dần về thân phận và vai trò trong truyện. Các bạn đọc có thể suy đoán hoặc đưa ra các giả thiết về vai trò của nhân vật Duy trong truyện.
/38
|