Nữ Phụ Vs Tác Giả

Q.1 - Chương 55 - Chương 53

/64


“Nói, tại sao đột nhiên rời đi?” Hai người một trái một phải, khoanh tay, mặt giận dữ gặng hỏi một cô gái ở giữa đang quỳ trên cây chổi.

Trở về tiểu viện không lâu, Đệ Ngũ Chiêu cũng trở về, sau đó, hai người tiến hành màn thẩm vấn cực kỳ tàn bạo với cô. Bắt cô quỳ lên cây chổi, Đệ Ngũ Chiêu vừa học được điểm huyệt chưa lâu, lại dám dùng lên người cô, tiểu Chiêu khả ái của cô, sao có thể làm chuyện như vậy với cô chứ? Nhất định là bị tên Vạn Giang Hồng dạy hư rồi.

“Cái này…” Thất Thất ấp úng.

“Không khai thật sao?” Vạn Giang Hồng chẳng quan tâm cười lên, đột nhiên từ trong ngực moi ra một cây cỏ đuôi chó, ngồi xổm xuống, cởi giầy của cô ra, “Vậy thì đừng trách ta.” Nhẹ nhàng cù vào lòng bàn chân của cô, nghe cô dở khóc dở cười muốn trốn tránh lại không tránh được, trong lòng không khỏi có chút sướng chí lại vừa có chút đau lòng, “Vẫn chưa chịu nói?”

“Ấy, đừng mà, tôi nói, tôi nói!” Thất Thất nhanh chóng đầu hàng, cô không sợ thần không sợ quỷ, sợ nhất chính là nhột.

“Nói.” Vạn Giang Hồng thu tay về, làm vẻ mặt dữ tợn khoanh tay cúi đầu nhìn cô, “Nếu như không nói ra được lý do, nhất định sẽ không dễ dàng tha cho đâu.”

Con ngươi Thất Thất ảm đạm, “Hôm nay tôi đi ra ngoài, hóa ra tất cả mọi người đã biết, trận chiến đó, Âu Dương Ngữ sinh non, phát điên. Đệ Ngũ Uyên giận tím mặt, ngay sau đó công phá năm tòa thành trì của Đại Mạch, chỉ cần công phá Dương đô là sẽ tới thẳng Kinh thành. Tôi không thể chỉ lo cho an nguy bản thân được, Cố Cẩn Hi, anh ấy là anh trai của tôi, nhìn anh ấy bước từng bước vào con đường chết, tôi làm không được.”

“Nàng không tin tưởng ta vậy à? Tại sao không thể nói với ta, ta có thể giúp nàng mà.” Vạn Giang Hồng chất vấn.

Thất Thất hơi ngẩng đầu, cười khổ, “Anh giúp tôi được ư? Anh đứng ở vị thế nào để giúp tôi chứ? Anh có nghĩ đến Đại Yến của anh không? Tam hoàng tử Đại Yến, chủ soái Yến quân, cho dù tôi tin anh, anh sẽ phải đối mặt với Đại Yến của anh thế nào đây?”

“Chuyện này…” Vạn Giang Hồng do dự, nhớ tới đã từng hứa với Lạc Nhan Cơ, quân lâm thiên hạ*, bốn chữ, tại sao lực hấp dẫn của nó càng ngày càng nhỏ đi? Y chỉ muốn tìm một nơi, sau đó nuôi nhốt nàng. Lựa chọn giang sơn hay hồng nhan, kỳ thật trái tim của y đã sớm lựa chọn rồi, nhưng vì sao cái đáp án hiển hiện ngay kia lại khó nói thành lời đến thế, chung quy là đã quen rồi, quen với việc lấy giang sơn làm trọng hơn mười năm rồi, bây giờ thật khó để nói ra câu vứt bỏ vô trách nhiệm như vậy.

(Quân lâm thiên hạ: làm vua thống nhất thiên hạ.)

“Tôi không muốn làm khó anh.”

“Vậy còn em?” Đệ Ngũ Chiêu tủi thân, “Chị lại muốn dùng cái lý do gì để lấp liếm em? Định nói anh ấy là ca ca em hả? Sau đó không muốn nhìn anh em chúng ta đánh nhau? Nhưng mà, Nghê Thường à.” Thằng bé bình tĩnh nhìn cô, con ngươi như đá vỏ chai*, tăm tối không chút ánh sáng, “Tại sao chị luôn muốn em khóc?”

(Đá vỏ chai: là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ.)

“Vô cớ bỏ rơi em, để lại em một mình, vô dụng chạy bám theo chị? Thế giới rộng lớn dường này, em tìm chị thế nào đây. Nghê Thường, có thể đừng tự cho là nghĩ cho em được không, em luôn biết mình muốn gì.”

“Trí nhớ của em…” Thất Thất kinh ngạc, lúc nãy thật sự thằng bé nói ra hai chữ ca ca, chẳng lẽ…

“Phải, em đã nhớ lại tất cả, lần đầu tiên gặp được ca ca đã biết hết rồi.”

“Vậy vì sao em không ở bên cạnh anh ta? Dù sao, anh ta là anh trai duy nhất của em…” Thất Thất càng nói càng nhỏ, một đáp án nhẹ nhàng nổi lên.

Đệ Ngũ Chiêu cắn môi, ngước mắt, cười khẽ, “Em đã lựa chọn từ lâu rồi, không phải ư? Ở trong lòng em, chị còn quan trọng hơn ca ca.”

(Vì sắc quên tình thân. Thất vọng em quá đi tiêu Chiêu ơi!)

“Vì sao?” Giống như để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tất cả người xem, cô còn đặt ra một câu hỏi ngớ ngẩn đáng xấu hổ.

Nhưng Vạn Giang Hồng đã điểm tay giải huyệt đạo của cô, kéo cô dậy, đem cô vào trong lòng một lúc lâu, đưa tay che kín lỗ tai của cô, “Nghê Thường, nàng mệt rồi, nhanh đi nghỉ ngơi.”

Thất Thất gật đầu, nhìn Đệ Ngũ Chiêu vẫn còn lo lắng, ân cần lên tiếng, “Tiểu Chiêu, em cũng về phòng nghỉ một lát đi.” Nói xong, đi lên lầu như chạy trốn.

Nhìn Thất Thất trở về phòng, bấy giờ Vạn Giang Hồng mới thu lại nụ cười, để cho thằng bé một bên góc mặt, “Đừng quên ước định của chúng ta, nếu như nhóc nói ra, nhóc cho rằng nhóc còn có thể ở lại bên nàng ấy ư?” Dứt lời, y cùng chầm chậm đi lên lầu.

“Hừ!” Đệ Ngũ Chiêu căm tức cắn răng, tại sao nó lại kém nàng tám tuổi?! Mà không phải lớn hơn nàng tám tuổi chứ?! Tại sao trên đoạn đường nó đang cố gắng vươn lên lại xuất hiện một tên Vạn Giang Hồng, một tên khiến nó ghen tỵ đến phát điên!

*

“Đợi đến khi chúng ta xử lý xong mọi chuyện, rồi sẽ thoái ẩn cùng nhau được không?” Vạn Giang Hồng đưa tay gõ cửa ba tiếng, không đợi bên trong trả lời, tiếp tục nói, “Tuy rằng Đệ Ngũ Chiêu rất đáng ghét, nhưng có câu thằng nhóc ấy nói rất đúng. Không nên dùng suy nghĩ nàng cho là đúng để áp đặt lên suy nghĩ của người khác. Có lẽ nàng cho rằng không quan trọng, nhưng trong lòng người khác lại quan trọng như sinh mạng vậy. Nghê Thường, tối nay ta sẽ chờ nàng ở hậu viện, chúng ta nói chuyện phiếm một lát. Đến lúc đó, nàng cho ta một câu trả lời nhé.”

Thất Thất nắm chặt quả đấm, nhìn bóng người bên ngoài in lên ô cửa sổ giấy rời đi.

Thở dài một hơi thật dài, có phải cô thật sự đã làm sai không.

Lục ra quyển tiểu thuyết ngâm trong nước sông ướt nhẹp từ trong lớp đồ, toàn bộ chữ viết phía trên không còn rõ ràng nữa. Đây là quyển truyện liên hệ với quá khứ của cô, cứ thế mà bị hỏng. Không có hệ thống nhắc nhở, không có tác giả uy hiếp, sau này phải đối mặt với mọi chuyện, bất kể hung hiểm ra sao, cô đều phải nhắm mắt đối diện.

Có phải tất cả đều là ông trời định sẵn không? Cô đã mất đi chiếc chìa khóa để trở về, không còn cách nào quay về nữa, chỉ có thể tồn tại trong thế giới giả tưởng này? Nhưng vì sao, cô lại chẳng hề tuyệt vọng như dự đoán, có phải vì cô đã sớm quen thuộc với cái thế giới điên rồ này, đã nảy sinh quyến luyến với thế giới này? Ai, thời gian thật sự là một thứ đáng sợ.

*

Nhìn sắc trời tối đen, Thất Thất trang điểm qua loa, đúng hẹn tới hậu viện.

Vạn Giang Hồng đã đứng ở nơi đó, trường sam trắng như tuyết, đây là màu sắc y




/64

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status