Nữ Phụ Vs Tác Giả

Q.1 - Chương 56 - Chương 54

/64


Vừa bước vào kinh thành, liền nhìn thấy hoàng cung đã bị bao vây trùng trùng điệp điệp, mặc dù dân chúng ra đường rất ít, nhưng vẫn chưa xuất hiện tình cảnh đổ máu vô cùng thảm khốc. Cũng may, Đệ Ngũ Uyên chưa hoàn toàn bị cơn giận che mắt.

Tựa vào tay vịn lầu ba của một quán trọ gần hoàng cung, nhìn binh mã vây kín bên ngoài hoàng cung, Thất Thất không khỏi âm thầm kêu khổ, cuối cùng họ vẫn chậm một bước, hiện giờ như vậy, bảo bọn cô phải mang Cố Cẩn Hi đi như thế nào? Đưa tay, chọc chọc Vạn Giang Hồng cải trang thành một ông già tóc bạc, “Bây giờ, làm sao đây?”

Vạn Giang Hồng buông tay, “Chịu thôi, tuy ta có thuốc mê, nhưng binh mã nơi đây quá nhiều, căn bản không đủ, hơn nữa, hiện giờ bọn họ luôn trong trạng thái cảnh giác, mang một người ra ngoài, nàng hiểu rõ chứ.”

“Chẳng lẽ không còn cách khác?”

“Ai, nếu lúc trước ta trộm đi bản đồ ám đạo hoàng cung thì tốt rồi. Vậy đơn giản hơn nhiều.” Vạn Giang Hồng ảo não.

“Bản đồ địa đạo?” Thất Thất trầm tư, chẳng lẽ là lần Lạc Nhan Cơ vào trộm hoàng cung, ban đầu bởi vì lúc đó cô bị sự thật Nhan Lạc là Lạc Nhan Cơ đả kích ghê gớm, nên không hỏi nhiều. Chẳng lẽ lần đó chị ấy đi trộm bản đồ địa đạo?

Nhìn bên ngoài cửa cung, thi thể vương đầy, y không chịu nổi dùng tay vuốt vuốt lông mày, thở dài nói, “Nhìn tình thế hiện nay, chống đỡ không quá hai ngày.”

Nghe thấy vậy, bàn tay Thất Thất đang đặt trên tay vịn không khỏi siết chặt, một luồng cảm giác bất lực dâng lên trong lòng, bóp chặt cổ cô, đến hít thở cũng khó khăn.

Đệ Ngũ Chiêu im lặng nãy giờ liếc nhìn bàn tay nắm chặt của cô, bất thình lình mở miệng, “Em biết cách tiến vào hoàng cung mà không gây động tĩnh.”

“Thật không?” Như thể người chết đuối đột nhiên nổi lên mặt nước, hi vọng trong mắt Thất Thất hiện lên rõ rệt, nhưng sau khi phấn khởi, đột nhiên có một nỗi nghi hoặc rất lớn. Tiểu Chiêu, sao nó lại biết chứ? Chuyện này đối với môt đứa bé tám tuổi mà nói, có kỳ quái quá không?

Vạn Giang Hồng cũng không khỏi híp mắt, nhíu mày, “Từ lâu đã nghe nói Hoàng đế Đại Mạch có thói quen tuyển chọn tai mắt bên trong đại thần. Mà nội tế bên người Đệ Ngũ Uyên không phải ai khác mà chính là nhóc?”

Đệ Ngũ Chiêu cũng không giải thích, vô cùng thản nhiên trả lời, “Không sai.”

“Căn cứ vào tình hình trước mắt để đánh giá, dường như nhóc chẳng phát huy chút tác dụng nào của một nột tế cả.” Vạn Giang Hồng tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào mắt thằng bé, tuy rằng y rất ghét Đệ Ngũ Chiêu cứ quấn lấy Nghê Thường, nhưng mắt thấy nó cứ như vậy mà tìm đường chết, lại không đành lòng, “Nhóc không sợ, mỗi tháng đến đợt, cổ độc sẽ phát tác ư?”

“Cổ độc?” Bấy giờ Thất Thất mới ý thức được có điều gì không đúng, quay đầu sang, nhìn ánh mắt Đệ Ngũ Chiêu không chút nao núng, “Tiểu Chiêu, chuyện này là thật sao?”

Đệ Ngũ Chiêu an ủi kéo tay Thất Thất, “Đã hơn một tháng trôi qua rồi mà em vẫn không xảy ra chuyện gì. Có lẽ cổ kia chỉ là dọa người thôi. Nghê Thường đừng lo lắng quá.” Lén lút đảo mắt, mặc dù chính nó cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhất định có liên quan tới cái tên gọi là Dạ Tước Thư. Chẳng lẽ vì để khống chế nó, nên bắt buộc phải giải cổ độc cho nó?

Thất Thất lo lắng nhìn thằng bé một cái, vẫn có chút không yên tâm.

“Nghê Thường, tối nay chúng ta nhanh chóng hành động thôi. Không thể kéo dài hơn được nữa.” Đệ Ngũ Chiêu cười, giống như một đứa bé đơn thuần, bớt đi sự từng trải trong mấy ngày trước, áp mặt vào mu bàn tay của cô, “Đợi đến khi chúng ta cứu được bệ hạ ra, chúng ta cùng rời đi có được không?”

Vạn Giang Hồng nhíu chặt mày, một tay kéo Thất Thất sát vào ngực, bất mãn lườm nó, “Nghê Thường cùng ta rời khỏi là được rồi, nhóc trở về với anh của nhóc đi! Một đứa bé, sao mà đáng ghét thế không biết. Muốn làm kỳ đà cản mũi hả, đúng là không biết xấu hổ.”

Thất Thất liếc nhìn, khinh bỉ. Đệ Ngũ Chiêu mờ mịt. Vạn Giang Hồng trợn mắt giận dữ, bực tức.

Cuối cùng, Thất Thất dắt Đệ Ngũ Chiêu xuống dưới lầu, hoàn toàn phớt lờ một tên nào đó đang đỏ mắt, “Tiểu Chiêu, đi nào, chúng mình xuống dưới ăn cơm trước.”

*

Ban đêm, hoàng cung.

“Bệ hạ, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt. Chi bằng, đầu hàng trước, đợi ngày sau tìm cơ hội khôi phục lại Đại Mạch.” Trước điện Kim Loan, những đại thần ngày xưa đã không còn bóng dáng, chỉ chừa lại một thống lĩnh cận vệ lớn tuổi, đang quỳ rạp dưới đất, khẩn thiết khuyên nhủ.

Tay phải Cố Cẩn Hi run rẩy, tựa hồ tức giận không hề nhẹ, vung tay

/64

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status