Nữ Phụ Vs Tác Giả

Q.1 - Chương 59 - Chương 57

/64


“Tước Thư, hì hì… Tước Thư Tước Thư, cậu thấy bộ đồ mới này đẹp không? Hôm nay Hoan thúc mua cho tôi đó, cậu nhìn xem.”

Mùa hoa đào lất phất bay, nàng một thân áo trắng, chân trần giẫm trên cánh hoa đào hồng xoay tròn. Mặt phấn mắt sáng, mười lăm mười sáu tuổi, tựa như một càng đào e ấp chớm nở, yêu kiều mà không lẳng lơ, gương mặt thanh lãnh nhưng không rét lạnh. Như một vò rượu ủ mới mở làm say lòng người.

Dạ Tước Thư một tay chống vào thân cây, ngẩn ngơ nhìn gương mặt tươi cười của nàng, nghẹn lời.

Đưa tay phải ra, hái một bông hoa đào, định cài bên tai nàng. Đối mặt với ánh mắt chờ mong của nàng. Cuối cùng cậu lại buông tay, hạ mi, quay lưng mà đi.

“Ngươi gọi ta đến, là vì chuyện này?” Giọng nói lạnh lùng, nụ cười ai đó cứng đờ, “Sau này, đừng làm phiền ta vì mấy chuyện vô vị này nữa.”

Đôi mắt Thập Lý Dạ đẫm sương, rưng rưng, cung kính thi lễ một cái, “Xin công tử tha thứ cho sự thất lễ của Thập Lý. Sau này Thập Lý sẽ không làm vậy nữa.”

Hơi chuyển mắt, chợt cảm thấy tim tựa như có chút đau thắt. Nhưng cậu vẫn bất chấp, cất bước rời khỏi chỗ này.

Đêm hôm ấy, cậu trằn trọc trở mình, trong đầu ngập tràn hình ảnh giọt lệ trong mắt nàng chực rơi, phiền não ngồi dậy, khêu đèn, đọc sách. Nhưng một chữ cũng không lọt vào mắt.

‘Đi nói một tiếng xin lỗi vậy.’ Cậu đã nghĩ như thế, lớn lên từ bé với Thập Lý, hiện giờ cậu lại làm tổn thương nàng. Sáng sớm mai sẽ tới thăm nàng một chút.

Đẩy cửa sổ ra, nhìn bầu trời tối đen hơi biến trắng, đột nhiên có chút mong đợi ngày mai đến, xin lỗi nàng rồi nói thêm một câu, rất đẹp, có phải tốt hơn không?

Nhưng mà, câu xin lỗi kia lại chẳng có cơ hội để nói ra.

“Đại Yến gần đây hay tìm kiếm các cô gái có tướng mạo xinh đẹp khắp nơi để phong phú hậu cung. Đây chính là cơ hội tốt để chúng ta phát triển thế lực ở Đại Yến, để sau này có thể tiêu diệt Đại Mạch.” Dạ Hoan có chút phấn khích đập bả vai nhỏ gầy của nàng, Thập Lý gầy yếu, đứng không vững hơi chao đảo, cuối cùng ổn định lại bước chân.

“Dạ, Thập Lý biết.” Thập Lý kiên định gật đầu một cái, “Vì công tử, muốn tôi làm gì đều được hết.”

Dạ Hoan hài lòng cười, “Thập Lý, lần này xuống núi, ngươi chính là Thập Lý Dạ, là con gái nhà nông Thập Lý Dạ sống dưới chân núi Lạc Anh. Nhớ kỹ, không được bỏ dở nửa chừng, không được tham luyến vui sướng nhất thời, thề phải là người ngồi bên Yến Hoàng, còn sau đó phải làm gì, ta sẽ nghĩ cách báo cho ngươi.”

Thập Lý giơ tay phải lên, thề thốt: “Không báo thù lớn, thề không trở về núi. Nếu Thập Lý có thay lòng đổi dạ, bỏ dở nửa chừng, sẽ phải chịu hình phạt sét đánh chết.”

“Hoan thúc biết, từ nhỏ Thập Lý đã là một đứa bé ngoan. Nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của chúng ta. Tương lai nếu báo xong thù lớn của Dạ tộc, Thập Lý nhất định là công thần lớn nhất.” Dạ Hoan đang nói, để ý thấy Dạ Tước Thư vẫn đừng ở một bên nãy giờ, vội vẫy tay, bản thân thì đi ra ngoài trước, “Công tử, bây giờ Thập Lý phải rời đi rồi, từ nhỏ hai người đã rất thân thiết, tiễn nàng ấy đi đi.”

Dạ Tước Thư chậm rãi bước qua, nhìn cái bọc nàng đã thu nhặt xong ở trên giường, chợt cảm thấy trong lòng bí bức đến không thở nổi.

“Nàng phải đi rồi à?”

“Ừ.” Nàng khẽ gật đầu, lông mi thật dài hơi run, nhưng không nói ra được lời nào khác.

Dạ Tước Thư vươn tay chạm vào gương mặt trắng trong thuần khiết của nàng, nhưng ngay khi tay vừa chạm đến, lập tức buông xuống.

“Ta tiễn nàng đi.” Cậu nhanh tay cầm lấy cái bọc trên giường, sải bước đi ra ngoài.

Dọc đường đi, hai người một trước một sau, không ai chịu mở miệng. Mãi đến khi tới đoạn giao cắt núi, cậu mới dừng bước, “Phía dưới chính là thôn trang, ta chỉ tiễn nàng đến đây được thôi.”

Chìa tay, đưa bọc cho nàng.

Nàng nhìn cậu xoay người, chầm chậm lên núi, không lưu luyến nàng một chút nào.

“Công tử.”

Gì?

Dạ Tước Thư dừng bước, quay đầu lại, đột nhiên trên môi mềm mại, ánh mắt cậu kinh ngạc.

Nàng thả lỏng mũi chân đang kiễng, dịu dàng cười, nhẹ nhàng vuốt ve má phải cậu, “Công tử, chờ đến khi cậu báo xong thù lớn, đừng quên tới đón Thập Lý, cho dù là thi thể, Thập Lý cũng thuộc về nơi này, nơi đây có công tử.”

Thu tay về, lưng đeo cái bọc bước nhanh như chạy về phía thôn trang.

Dạ Tước Thư đứng ở điểm giao cắt, vuốt ve đôi môi còn vương hơi ấm, nhìn bóng lưng dần biến mất của nàng. Trái tim giống như bị bóp nghẹt. Đưa tay một quyền, liền đánh gãy một cây đại thụ bên cạnh.

Không cần suy nghĩ nữa, đợi báo xong thù lớn, cậu sẽ tự mình đi đón nàng trở về. Sớm thôi, chẳng mấy chốc sẽ trở về mà.

. . . . . .

Đỏ, một mảnh màu đỏ đập vào mắt khiến lòng kinh sợ.

Cậu cầm cao hoa quế mà nàng thích, lại lén lút lẻn vào hoàng cung Đại Yến. Nhưng lần này lại khiến cho cậu hồn bay, phách lạc.

Một cây chủy thủ găm trên ngực nàng, máu tươi không ngừng rỉ từ vết thương. Nàng chẳng có lấy một chút sợ hãi, trái lại còn nhếch lên một nụ cười giải thoát.

“Thập Lý!” Cậu xông tới, run rẩy, nhìn lông mi của cô run run, cực kỳ sợ hãi, chỉ sợ chớp mắt một cái, cứ vậy mà nhắm lại vĩnh viễn.

“Công tử, công tử…” Thập Lý Dạ hài lòng cười, yếu ớt nằm trên mặt đất, “Giờ đây, Thập Lý sẽ không còn đau đớn nữa.”

“Tại sao? Tại sao phải như vậy?”

“Đại Yến cần tăng cường binh mã, dồn ép Đại Mạch, mà tôi, đúng lúc lại có thể, trở thành lý do.” Khóe miệng của nàng theo lời nói, không ngừng trào ra máu tươi.

Vốn định cúi người ôm nàng rời đi, khi nghe được những lời này của nàng chợt dừng bước.

“Thật vậy ư?” Cậu hỏi như vậy, “Đại Mạch sớm muộn sẽ diệt vong, nàng làm như vậy, là vì gì?”

Ánh mắt của nàng tỏa ra nhiều sương mù hơn, lắc đầu một cái, “Một ngày không báo được thù lớn, công tử phải chịu dày vò thêm một ngày, Thập Lý không đành lòng.”

“Dù sao Thập Lý cũng đã dơ bẩn, nếu tương lai được đứng bên công tử, Thập Lý cũng rất đau khổ. Chẳng thà, cứ như vậy, vì công tử làm chút việc sau cuối.”

Lúc này đây, Dạ Tước Thư không biết nên dùng vẻ mặt gì để diễn tả rung động trong lòng. Một loại cảm giác chưa từng có từng chút một dâng trào.

“Công tử, Thập Lý hỏi cậu… có từng thích Thập Lý không?”

Ta. . . . . .

Máu tươi càng lúc càng nhiều, nàng nhìn chân mày nhíu chặt của cậu, cuối cùng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, “Tôi hiểu rồi. Công tử, cậu đi nhanh đi, những thích khách ‘Đại Mạch’ kia sắp tới rồi.”

Cậu đang định giải thích đôi lời, nhưng vào lúc này, bên ngoài bỗng dưng nhốn nháo. “Bắt thích khách! Mau bắt thích khách!”

“Công tử mau đi đi!” Thập Lý Dạ mở mắt, khàn giọng quát.

Dạ Tước Thư gật đầu, xoay người rời đi.

Thấy cậu nhanh chóng rời đi, nàng đưa tay nắm chủy thủ trên ngực, nở nụ cười, bật khóc, “Công tử, công tử! Nhưng mà Thập Lý rất yêu rất yêu công tử! Nếu như có kiếp sau, hãy để Thập Lý trở thành dây cột tóc trên đầu công tử, được gần bên nhất, được nhìn lâu nhất. Như thế, Thập Lý sẽ không còn khổ đau nữa.” Nhắm mắt lại, tay hơi dùng sức, đâm vào tim…

*

Ban đêm, Dạ Tước Thư giật mình tỉnh giấc. Mở mắt, nhìn hũ tro cốt trong lòng. Lại một lần nữa, tựa như một đứa trẻ không nơi nương tựa, bất lực đến khóc nức lên.

Tại sao, tại sao phải đợi đến khi nàng thật sự rời đi, mới biết được vị trí của




/64

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status