Phá kén thành bướm

Chương 2: Kí túc xá.

/4


Chương 2: Kí túc xá.
Chương trình vẫn đang rất nhộn nhịp thì một đàn anh khóa trên gọi tôi. Tôi cảm thấy thật sự xấu hổ, cũng chẳng biết vì sao nữa. Tôi cũng không phải khinh rẻ gì ngoại thành đâu nhưng vẫn cảm thấy khó chịu khi có người biết tôi ở kí túc xá. Tôi đúng là một con bé xấu xa =.=. Nhưng biết làm sao được, cái này cũng chỉ là phản ứng tự nhiên thôi huhu.
Sau đó, tôi đén nhà A để họp kí túc xá. Trường tôi vốn thường không có nhiều học sinh tỉnh khác hay ngoại thành đến học dù nó tuyển sinh khắp miền Bắc, chắc tại mới chỉ là cấp ba nên nhiều người cũng không thích cho con em mình học xa nhà.
Đúng như tôi dự đoán, ký túc xá trường C thật sự có ít người. Nói thật là ít đến thê thảm, chỉ có khoảng gần hai mươi học sinh ở ký túc xá. Tôi lướt qua một số gương mặt, có một số người nhìn khá quen mắt. Hình như là anh chị ngày trước học cùng trường cấp hai cuat tôi thì phải.
Tôi như mở cờ trong bụng, thì ra chỗ này cũng có người cùng học cấp hai với mình hihi. Chắc sẽ dễ nói chuyện hơn nhiều nha.
Họp kí túc xá thì cũng chẳng có gì đặc biệt lắm, chỉ nói một số quy định và phân phòng nọ kia thôi nên cũng không có gì. Tôi được phân ở cùng với một bạn ở huyện của tôi. Đúng thật là có duyên, tôi không biết khóa này của tôi lại có người thi vào trường C.
Trường C của tôi thật ra cũng là một trường có tiếng ở thành phố H. Nhưng mà ở huyện tôi mà nói, hầu như số người thi vào đây cũng không nhiều lắm. Người ta chủ yếu thi trường năng khiếu như trường A hay chuyên tự nhiên gì đó, còn trường của tôi ý hả? Chỉ dành cho dân nội thành là nhiều.
Lúc tôi đăng kí nguyện vọng, mấy đứa bạn của tôi còn nói: “Thi trường C làm gì, sao mày không thi trường A ý?”
“Mày nghĩ tao đỗ được hả, thôi cứ thi thôi chứ cũng đâu có học đâu!”
Tôi đã từng nghĩ như thế, nhưng vì bố mẹ ép nên đành lên đây học. Nhưng nói thật, lúc đỗ tôi cũng khá là vui vẻ, thật không uổng công tôi này nào cũng ra chùa bái phật. Điều này là sự thật một trăm phần trăm đấy nhé. Tôi là người theo cửa Phật mà, độ tin tưởng là tuyệt đối luôn đó.
“Cậu là Thanh Phương ở trường cấp hai T đúng không?”
Tôi quay ra, đây là một bạn nữ ở cùng phòng với tôi, bạn này cũng ở cùng huyện với tôi.
“Ừ, cậu học trường P à?” Tôi nhìn áo đồng phục của bạn ấy, hỏi một câu cho có lệ. Haizz, việc chào hỏi kiểu xã giao thế này đúng là mệt mỏi, nhưng mà dù sao sau này bạn ý cũng ở cùng với tôi những ba năm nên mình cứ làm quen chút cũng không có mất gì.
“Ừ, tớ tên là Ngọc, hì hì.”
“Cậu có biết Linh không?”
“Linh đội tuyển Văn ý hả, cậu ý là bạn thân cực thân của tớ đấy.”
Tôi hơi ngạc nhiên, bạn Linh tôi vừa nhắc đến là một đứa tôi quen lúc học đội tuyển. Ngày gặp nhau, hai đứa nhìn nhau một cái hỏi “Cậu có thích Kathniel không?” rồi hai đứa nhào vào nói chuyện với nhau như đã quen cả mười năm rồi. Nhưng mà cái lúc đó ngay cả tên nhau cũng còn chưa biết nữa nha. Nghĩ đến hồi cấp hai sao mà thấy tôi cuồng nhiệt dễ sợ.
Ngồi một lúc hai đứa đã thân hơn chút, đại khái là biết thêm ít thông tin về bạn ý.Nói không phải chứ thật ra cái khả năng làm quen của tôi trong ngày hôm nay đúng là vượt lên một cấp độ mới. Tôi không phải là một đứa ít nói, thậm chí tôi nói “max” nhiều nữa là đằng khác nhưng mà chỉ với người tôi quen thôi, đa số người mới gặp lúc nói chuyện tôi cứ thấy ngượng mồm làm sao ấy. Giống như là hai tảng đá ngồi với nhau thình thoảng có người ngồi lên, một bên để ngồi, một bên để gác chân ấy. Hỏi xàm xí vài câu đại loại như “Cậu học lớp nào?” hay “Cậu tên là gì?” “Thế à” này nọ thế kia. Đúng nói “gánh nặng”  cũng không có sai mà.
Ngồi giới thiệu làm quen một lúc, bác Quân, người chịu trách nhiệm quản lý kí túc xá nói chúng tôi có thể vào nhận phòng. Tôi và Ngọc cùng hai mẹ đi vào xem phòng ốc thế nào. Nói thật là tôi thấy khá sợ, trước đây có xem phim “Chạm tay vào nỗi nhớ” gì đó thấy ký túc xá tồi tàn dễ sợ. Rồi còn phải tự giặt quần áo hay gì đó này nọ, nghĩ thôi tôi cũng đã thấy mệt rồi.
Từ trước đến nay hầu như là tôi chả biết mấy cái thứ gọi là “việc nhà” cho dù tôi là con cả và còn có thêm hai đứa em nữa. Nói trắng ra thì cũng tại bố mẹ với ông bà chiều thật, việc tôi cần làm là học thế nào cho tốt là được.
Phòng cũng khá ổn, nằm trên tầng hai, tối diện với vườn trường, “view” đẹp à nha.
“Phòng bụi quá, để mẹ quét qua cho mấy đứa.”
Mẹ tôi không biết lấy đâu ra một cái chổi bắt đầu quét quét. Bình thường mẹ tôi đi làm về mệt, mấy việc quét gì đó đều là tôi hoặc đứa em gái hay ông bà làm. Bố mẹ đều bận hết mà. Nên lúc này thấy mẹ cầm chổi, nhìn tổng thể với bộ đồ mẹ đang mặc quả thật không có chút liên quan nào luôn. Thấy vậy, tôi đi lên chuẩn bị giành lấy phần quét sàn.
“Á.... Rết!”
Trời ơi ở đâu ra con rết thế này? Tôi sợ hãi đứng cách xa đó hai ba mét. Nói thật con gì tôi cũng không có cảm tình, đặc biệt là mất con vật nhiều chân và không có xương sống như thế này, phát tởm lên được. Ôi mẹ ơi.
Ấy thế mà mẹ tôi cứ như dũng sĩ ấy, cầm cái chổi đập cho con rết kia hai ba phát, nó tử trận ngay tại chỗ.
Sở dĩ tôi sợ rết  là do ngày xưa xem Tây Du Ký có cái đoạn lão đạo sĩ gì đó cầm con rết to đùng rồi nhỏ vào trà táo xanh thành táo đỏ gì đó, ngay sau đấy mẹ tôi kể chuyện bị rết cắn, và ngay sau đó nữa tự  dưng nhìn thấy một con rết =.=. Nói thì hơi dài nhưng thật sự là có duyên hết sức.
Lúc nhà tôi chưa xây nhà mới, đi ra sân giếng rửa chân còn nhìn thấy một con rết to bự còn có phiền xan rêu trên thân tôi sợ hãi đến nỗi mấy tuần không dám ra đó rửa chân.
Thật sự là quá sức ghét cái con vật ngu ngốc nhiều chân này mà!!!!!!!!!!
Tôi và Ngọc cùng nhau quét ban công, nói thật hiện giờ tay câm chổi của tôi còn run rẩy nữa đây này. Sau này sao dám ngủ đây huhuhu. Vì chuyện này mà một tháng trời tôi phải mắc màn để ngủ nữa đó, cái việc
mà tôi ghét nhất luôn.

/4

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status