Chu Húc đã giật mình: “Cái gì vậy?”
Đại Đông còn hoảng hốt hơn cả nó: “Kim sí Đại bàng đó.”
Vừa nói xong, đầu gối của hắn mềm ra như sắp quỳ xuống tới nơi.
Không phải nói lố đâu, Đại Đông thật sự cảm thấy choáng váng như một con ngựa vừa chạy hết sức, linh tướng cũng bay ra ngoài. Hắn nắm vai Chu Húc, muốn làm dịu tâm tình dồn dập kia.
Chu Húc chưa tỉnh ngộ, hồn nhiên như cô tiên, trợn mắt há mồm ngoảnh đầu nhìn hắn: “Anh đỉnh đến vậy luôn hả?”
Mắc mớ gì tới bố???
Đại Đông vừa muốn hỏi ngược lại, chỉ thấy không biết từ khi nào dây rối trong tay mình đã bị quăng ra, kéo dài tuốt vào trong biển lửa. Vì thế Đại Đông cũng trợn mắt há mồm.
Nhưng cảm giác choáng váng cản trở sự phát huy của hắn. Mới trừng một cái, hắn đã nôn khan hai tiếng, ngồi bệch xuống đất.
“Anh bị sao thế?!” Chu Húc vội nhào tới dìu hắn, định gọi Lão Mao tới giúp, ai ngờ lại thấy lão ta cũng đang đờ ra.
“Ổng cũng bị dọa sợ rồi.” Chu Húc nói với Đại Đông. Nó hơi khụy gối xuống, nhìn chỗ mới bị Kim sí Đại bàng nổ tung vừa từ từ vuốt lưng cho Đại Đông.
Đương nhiên là Lão Mao không hề bị dọa sợ, lão là người thả chiếc cánh, còn gì có thể hù được lão nữa? Vả lại lão chỉ mới phất tay vẫy ra một bóng cánh, hình dạng còn kém xa cánh thật của Kim sí Đại bàng, dù sao thì nó cũng chỉ là hư tướng thôi.
Tiếc là đám ngốc không có kiến thức này lại không biết điểm khác biệt, vừa há mồm đã nói rằng nó là Kim sí Đại bàng, uổng công lão dụng tâm suy tính.
Lão đờ người ra chỉ vì chưa nghĩ thông suốt thôi —— một chiếc cánh của lão có thể nới lỏng ba phần tâm lồng. Ai đứng gần thì linh tướng cũng sẽ trở nên bất ổn. Nhưng vừa rồi chỉ là một biển lửa thôi, vì sao ông chủ nhà lão tự dưng lại muốn ra tay?
Giải lồng à? Bây giờ Tạ Vấn không giải được.
Để cứu người? Thế cũng đâu có cần thiết, Văn Thời hoàn toàn có thể ứng phó với loại trường hợp này. Dù anh không ra tay, bọn nhóc này nhất định cũng sẽ không gặp phải điều gì bất trắc.
Nhưng Lão Mao nhanh chóng biết được lý do, vì lão ngửi thấy một mùi hăng lên nơi biển lửa đã tàn phá.
Đó là một mùi linh tướng kèm theo hương mai trắng lạnh lẽo thoang thoảng, có như không có, chúng tràn tới từ một góc nào đó. Mùi này thì lại quá quen thuộc đối với Lão Mao…
Đúng là thứ Văn Thời muốn tìm.
Linh vật trời sinh đã rất mẫn cảm với cái mùi này. Trong số linh vật đó bao gồm rối, Thẩm Mạn Di và Lý tiên sinh trong lồng … và cả bản thân Văn Thời không sống không chết này nữa.
Nhưng lúc bấy giờ, Văn Thời vẫn chưa ngửi thấy mùi này, bởi vì anh đang hoàn toàn chú ý vào chiếc cánh mới nãy.
Anh nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong hành lang, mặc dù nơi đó đã không còn hư ảnh vàng chói của chiếc cánh khổng lồ, chỉ sót lại một mảng đen kịt và tiếng người nói văng vẳng thôi.
Tiếng Chu Húc và Đại Đông nói chuyện với nhau truyền tới dọc theo hành lang, nghe như tạp âm hư vọng lẫn lộn.
Giọng của Hạ Tiều cũng không rõ lắm, như bị cách một tấm kính mờ: “Anh ơi, đó là Kim sí Đại bàng thật hả?”
Môi anh mấp máy, giọng thấp mà hơi nghẹn: “Không phải.”
Cơn gió hùng tráng mà Kim sí Đại bàng dấy lên sẽ khiến bất cứ ai nhìn thấy nó trở nên mù lòa.
Hạ Tiều gật đầu một cái, giọng nói càng nhỏ và mơ hồ hơn: “Vậy sao anh cứ nhìn sang đó mãi thế?”
Vì anh nhớ lại vài chuyện…
Khoảnh khắc chiếc cánh vàng chói khổng lồ ấy giương ra, anh chợt nhớ từng có một người thường đứng sừng sững sau lưng mình, thò tay ra và che kín mắt anh lại trong khi cơn gió lốc lớn đang cuồn cuộn thẳng xuống dọc theo lưng núi.
Người nọ bảo: “Không được nhìn cảnh này.”
Anh nói với lòng bàn tay đang phủ lên mặt mình: “Ta muốn biết bản thể của Kim sí Đại bàng trông như thế nào.”
Người nọ đáp: “Vậy con cứ lắng nghe đi.”
Vì thế anh đã lắng nghe tiếng thông reo xa tận trăm dặm và tiếng chim muông trỗi dậy.
Hậu bối nào cũng biết con rối đi theo Trần Bất Đáo lâu nhất là Kim sí Đại bàng, nhưng họ chưa thấy bộ dáng thật sự của nó bao giờ, chỉ có thể tưởng tượng thôi.
Họ tưởng tượng nó có thân hình gì, cánh có hình dạng ra sao, sẽ oai phong lẫm liệt tới cỡ nào khi bay lượn trên trời. Và rồi họ lại miêu tả ra một dáng vẻ đại khái nào đó dựa theo lời đồn đãi được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Ngoài bản thân Trần Bất Đáo và Kim sí Đại bàng ra, không một ai khác trên thế gian này nên từng nhìn thấy dáng vẻ chân chính của nó, bao gồm cả Văn Thời.
Nhưng vừa thấy chiếc cánh vàng ấy lướt qua, anh lại thoáng có một cảm giác thân quen.
…
Anh nghe Hạ Tiều lại lên tiếng bảo rằng cậu ngửi được một mùi gì đó giống như hương mai trắng từng phảng phất trên người anh. Sau đó, anh bị Hạ Tiều kéo vô sâu trong hành lang, thấy Đại Đông ngồi dưới đất với dây rối dài thòn quấn trên tay, Lão Mao và Chu Húc thì đang định nâng người nọ dậy.
Miệng của Chu Húc khép rồi lại mở, kể về cảm nhận khi được nhìn thấy chiếc cánh đó ở khoảng cách gần, nói cơn gió đó mạnh tới cỡ nào, lông chim vàng hoe chói mắt đến bao nhiêu, bảo linh thần của Đại Đông đã hết chịu nổi vì dịp bùng nổ vừa rồi, bởi thế lâu lắm mới ổn lại.
Còn nói tiếc là chỉ có một chiếc cánh. Nếu có thể nhìn thấy nguyên con, không biết sẽ chấn động tới mức nào nữa.
Mà Đại Đông chỉ trợn hai mắt, gật đầu trong vẻ mờ mịt rồi từ từ thu dây rối về.
Sợi nào cũng cuộn ngược lại, rõ ràng hợp lý, không gì sai sót.
Bọn Hạ Tiều ai cũng tin hết.
Nếu mới nãy Văn Thời-vừa-bước-khỏi-cửa-linh tướng-và-không-nhớ-bất-cứ-chuyện-gì đứng ở chỗ này, có lẽ anh cũng sẽ tin thế. Có thể nói là tin hay không cũng chẳng quan trọng đối với anh, anh vốn không hề có liên quan gì với nó. Khoảnh khắc vừa rồi có thể sẽ khơi dậy sự hưng phấn và ngâm nga trong lòng những người khác, nhưng nó không thể tác động lên bất cứ cảm xúc nào khác.
Tiếc là đối với anh thì không.
Anh nhớ về vài chuyện cũ nên không thể làm thinh nữa.
Đúng lúc là anh từng mượn tay của Đại Đông, bởi thế khi thấy dây rối kia bị ném ra, phản ứng đầu tiên của anh không phải là ai lại đột ngột bùng nổ tiềm lực thế này. Dù Đại Đông có bùng nổ tiềm lực đi chăng nữa, hắn cũng không thể thả ra một thứ làm cho anh cảm thấy quen thuộc đến thế.
Đại Đông còn hoảng hốt hơn cả nó: “Kim sí Đại bàng đó.”
Vừa nói xong, đầu gối của hắn mềm ra như sắp quỳ xuống tới nơi.
Không phải nói lố đâu, Đại Đông thật sự cảm thấy choáng váng như một con ngựa vừa chạy hết sức, linh tướng cũng bay ra ngoài. Hắn nắm vai Chu Húc, muốn làm dịu tâm tình dồn dập kia.
Chu Húc chưa tỉnh ngộ, hồn nhiên như cô tiên, trợn mắt há mồm ngoảnh đầu nhìn hắn: “Anh đỉnh đến vậy luôn hả?”
Mắc mớ gì tới bố???
Đại Đông vừa muốn hỏi ngược lại, chỉ thấy không biết từ khi nào dây rối trong tay mình đã bị quăng ra, kéo dài tuốt vào trong biển lửa. Vì thế Đại Đông cũng trợn mắt há mồm.
Nhưng cảm giác choáng váng cản trở sự phát huy của hắn. Mới trừng một cái, hắn đã nôn khan hai tiếng, ngồi bệch xuống đất.
“Anh bị sao thế?!” Chu Húc vội nhào tới dìu hắn, định gọi Lão Mao tới giúp, ai ngờ lại thấy lão ta cũng đang đờ ra.
“Ổng cũng bị dọa sợ rồi.” Chu Húc nói với Đại Đông. Nó hơi khụy gối xuống, nhìn chỗ mới bị Kim sí Đại bàng nổ tung vừa từ từ vuốt lưng cho Đại Đông.
Đương nhiên là Lão Mao không hề bị dọa sợ, lão là người thả chiếc cánh, còn gì có thể hù được lão nữa? Vả lại lão chỉ mới phất tay vẫy ra một bóng cánh, hình dạng còn kém xa cánh thật của Kim sí Đại bàng, dù sao thì nó cũng chỉ là hư tướng thôi.
Tiếc là đám ngốc không có kiến thức này lại không biết điểm khác biệt, vừa há mồm đã nói rằng nó là Kim sí Đại bàng, uổng công lão dụng tâm suy tính.
Lão đờ người ra chỉ vì chưa nghĩ thông suốt thôi —— một chiếc cánh của lão có thể nới lỏng ba phần tâm lồng. Ai đứng gần thì linh tướng cũng sẽ trở nên bất ổn. Nhưng vừa rồi chỉ là một biển lửa thôi, vì sao ông chủ nhà lão tự dưng lại muốn ra tay?
Giải lồng à? Bây giờ Tạ Vấn không giải được.
Để cứu người? Thế cũng đâu có cần thiết, Văn Thời hoàn toàn có thể ứng phó với loại trường hợp này. Dù anh không ra tay, bọn nhóc này nhất định cũng sẽ không gặp phải điều gì bất trắc.
Nhưng Lão Mao nhanh chóng biết được lý do, vì lão ngửi thấy một mùi hăng lên nơi biển lửa đã tàn phá.
Đó là một mùi linh tướng kèm theo hương mai trắng lạnh lẽo thoang thoảng, có như không có, chúng tràn tới từ một góc nào đó. Mùi này thì lại quá quen thuộc đối với Lão Mao…
Đúng là thứ Văn Thời muốn tìm.
Linh vật trời sinh đã rất mẫn cảm với cái mùi này. Trong số linh vật đó bao gồm rối, Thẩm Mạn Di và Lý tiên sinh trong lồng … và cả bản thân Văn Thời không sống không chết này nữa.
Nhưng lúc bấy giờ, Văn Thời vẫn chưa ngửi thấy mùi này, bởi vì anh đang hoàn toàn chú ý vào chiếc cánh mới nãy.
Anh nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong hành lang, mặc dù nơi đó đã không còn hư ảnh vàng chói của chiếc cánh khổng lồ, chỉ sót lại một mảng đen kịt và tiếng người nói văng vẳng thôi.
Tiếng Chu Húc và Đại Đông nói chuyện với nhau truyền tới dọc theo hành lang, nghe như tạp âm hư vọng lẫn lộn.
Giọng của Hạ Tiều cũng không rõ lắm, như bị cách một tấm kính mờ: “Anh ơi, đó là Kim sí Đại bàng thật hả?”
Môi anh mấp máy, giọng thấp mà hơi nghẹn: “Không phải.”
Cơn gió hùng tráng mà Kim sí Đại bàng dấy lên sẽ khiến bất cứ ai nhìn thấy nó trở nên mù lòa.
Hạ Tiều gật đầu một cái, giọng nói càng nhỏ và mơ hồ hơn: “Vậy sao anh cứ nhìn sang đó mãi thế?”
Vì anh nhớ lại vài chuyện…
Khoảnh khắc chiếc cánh vàng chói khổng lồ ấy giương ra, anh chợt nhớ từng có một người thường đứng sừng sững sau lưng mình, thò tay ra và che kín mắt anh lại trong khi cơn gió lốc lớn đang cuồn cuộn thẳng xuống dọc theo lưng núi.
Người nọ bảo: “Không được nhìn cảnh này.”
Anh nói với lòng bàn tay đang phủ lên mặt mình: “Ta muốn biết bản thể của Kim sí Đại bàng trông như thế nào.”
Người nọ đáp: “Vậy con cứ lắng nghe đi.”
Vì thế anh đã lắng nghe tiếng thông reo xa tận trăm dặm và tiếng chim muông trỗi dậy.
Hậu bối nào cũng biết con rối đi theo Trần Bất Đáo lâu nhất là Kim sí Đại bàng, nhưng họ chưa thấy bộ dáng thật sự của nó bao giờ, chỉ có thể tưởng tượng thôi.
Họ tưởng tượng nó có thân hình gì, cánh có hình dạng ra sao, sẽ oai phong lẫm liệt tới cỡ nào khi bay lượn trên trời. Và rồi họ lại miêu tả ra một dáng vẻ đại khái nào đó dựa theo lời đồn đãi được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Ngoài bản thân Trần Bất Đáo và Kim sí Đại bàng ra, không một ai khác trên thế gian này nên từng nhìn thấy dáng vẻ chân chính của nó, bao gồm cả Văn Thời.
Nhưng vừa thấy chiếc cánh vàng ấy lướt qua, anh lại thoáng có một cảm giác thân quen.
…
Anh nghe Hạ Tiều lại lên tiếng bảo rằng cậu ngửi được một mùi gì đó giống như hương mai trắng từng phảng phất trên người anh. Sau đó, anh bị Hạ Tiều kéo vô sâu trong hành lang, thấy Đại Đông ngồi dưới đất với dây rối dài thòn quấn trên tay, Lão Mao và Chu Húc thì đang định nâng người nọ dậy.
Miệng của Chu Húc khép rồi lại mở, kể về cảm nhận khi được nhìn thấy chiếc cánh đó ở khoảng cách gần, nói cơn gió đó mạnh tới cỡ nào, lông chim vàng hoe chói mắt đến bao nhiêu, bảo linh thần của Đại Đông đã hết chịu nổi vì dịp bùng nổ vừa rồi, bởi thế lâu lắm mới ổn lại.
Còn nói tiếc là chỉ có một chiếc cánh. Nếu có thể nhìn thấy nguyên con, không biết sẽ chấn động tới mức nào nữa.
Mà Đại Đông chỉ trợn hai mắt, gật đầu trong vẻ mờ mịt rồi từ từ thu dây rối về.
Sợi nào cũng cuộn ngược lại, rõ ràng hợp lý, không gì sai sót.
Bọn Hạ Tiều ai cũng tin hết.
Nếu mới nãy Văn Thời-vừa-bước-khỏi-cửa-linh tướng-và-không-nhớ-bất-cứ-chuyện-gì đứng ở chỗ này, có lẽ anh cũng sẽ tin thế. Có thể nói là tin hay không cũng chẳng quan trọng đối với anh, anh vốn không hề có liên quan gì với nó. Khoảnh khắc vừa rồi có thể sẽ khơi dậy sự hưng phấn và ngâm nga trong lòng những người khác, nhưng nó không thể tác động lên bất cứ cảm xúc nào khác.
Tiếc là đối với anh thì không.
Anh nhớ về vài chuyện cũ nên không thể làm thinh nữa.
Đúng lúc là anh từng mượn tay của Đại Đông, bởi thế khi thấy dây rối kia bị ném ra, phản ứng đầu tiên của anh không phải là ai lại đột ngột bùng nổ tiềm lực thế này. Dù Đại Đông có bùng nổ tiềm lực đi chăng nữa, hắn cũng không thể thả ra một thứ làm cho anh cảm thấy quen thuộc đến thế.