Những lời này vang lên với khoảng cách quá gần, giọng nói thì lại quá thấp.
Văn Thời khẽ nghiêng đầu sang một bên, một vệt đỏ lợt hiện lên trên chiếc cổ trắng nõn rồi tràn từ lỗ tai xuống dưới. Chẳng qua là ánh nến trong phòng cũng không quá sáng nên đã giúp làm phai nhạt đi sự biến đổi này.
Chỉ gần sát bên mới có thể thấy rõ thôi.
“Ông giả vờ ngủ?” Văn Thời đứng thẳng lên.
Vóc dáng của anh cũng rất cao, biểu cảm lại luôn lạnh lùng. Lúc rũ mắt nhìn người khác, vẻ mặt mãi ẩn chứa một nét ‘không vui lắm’, thường mang đến cho người ta chút cảm xúc khó thân cận.
Nếu mà bị anh nhìn như thế, có lẽ Hạ Tiều đã xoay đầu chạy mất dép từ đời nào. Nhưng điều này lại chưa từng có tác dụng trước mặt Tạ Vấn. Huống chi, ánh mắt của hắn còn dừng lại ở nơi ửng đỏ trên cổ anh những hai giây.
…
Vì thế, vệt đỏ nọ không phai nổi nữa.
Đây là lần đầu tiên Văn Thời cảm thấy da trắng cũng phiền lắm chứ.
May thay, Tạ Vấn đã đưa mắt về, lúc nói thì chan chứa ý cười dẫu còn mệt mỏi: “Sao con còn cắn ngược lại ta nữa vậy.”
Văn Thời: “Bốc Ninh bảo ông vẫn chưa tỉnh lại.”
“Hồi nãy nó có tới ư?” Tạ Vấn nói, “Vậy có lẽ nó chỉ mở cửa ngó thử một cái chứ chưa táy máy tay chân gì cả.”
Môi của Văn Thời giật khẽ, có lẽ muốn phản bác nhưng lại không tìm được lý do thích hợp.
Tạ Vấn buông mắt nghiêm túc nhìn tay anh rồi chợt trầm giọng nói: “Có đau không?”
“Đau gì?” Văn Thời hỏi.
Dấu vết khô hóa trên tay Tạ Vấn còn chưa biến mất hoàn toàn, bởi thế mà bàn tay gầy dài vô cùng khô khốc, cầm thấy hơi cộm và lạnh. Ngón cái của hắn vuốt nhẹ qua khớp ngón của Văn Thời và hỏi: “Lúc đôi tay này quấn lấy dây rối và ném thẳng vào trong cơ thể mình, con có đau không?”
Văn Thời hơi ngẩn ra, vô thức muốn rụt tay về, song lại bị Tạ Vấn nắm chặt không cho làm thế.
Hắn nói: “Ta dạy rối thuật cho con không phải để con sử dụng với bản thân mình.”
Môi của Văn Thời mím thành một đường thẳng, vì vừa tỉnh lại từ trạng thái hôn mê nên trông nó chẳng có một tẹo màu máu nào.
Anh không thể tránh được nên rũ mắt nhìn Tạ Vấn, lặng lẽ mà lại luôn mang theo mũi nhọn tựa như một lưỡi dao mỏng và sắc nhất đang bị ai đó bóp nhẹ trong lòng bàn tay.
Anh nói: “Tôi học xong thì nó là của tôi. Tôi muốn sử dụng với ai thì cứ sử dụng với người đó thôi.”
Tạ Vấn ngước mắt lên: “Học điên theo ai đấy?”
Văn Thời: “Ông.”
Ánh mắt của Tạ Vấn lung lay.
Rõ ràng là hắn đang ngồi, còn Văn Thời thì đứng. Rõ ràng là hắn đang khẽ nâng đầu, còn Văn Thời thì cúi đầu xuống. Tư thế cực dễ bị áp chế này không hề khiến Tạ Vấn bị lép vế. Hắn vẫn để lộ hơi thở dịu dàng và dung túng ẩn chứa kia.
Họ kéo căng khít khao, khoảng cách giữa đôi bên nhỏ xíu giống như dây rối trắng mảnh mà Văn Thời thường dùng nhất.
Xen kẽ và vướng víu.
Văn Thời nhìn hắn, không kìm lòng nổi phải mở miệng bảo: “Ông đã biết từ lâu vì sao tôi lại điên như thế. Vậy còn ông thì sao?”
Tạ Vấn nói khẽ khàng: “Ta cái gì?”
Văn Thời mím môi không hé răng.
“Ý con là trận tẩy linh…” Tạ Vấn khựng lại một lát rồi nói, “Hay là độ linh?”
Khi hai chữ ‘độ linh’ lọt vào tai Văn Thời, anh chớp mắt một cái nhẹ hều.
“Tẩy linh trận là do ta biết con bướng bỉnh, thích lặng lẽ tự tìm biện pháp cho mọi chuyện. Rõ ràng là con không giỏi lừa gạt người khác, nhưng lại luôn thử làm thế, lừa xong còn giận dỗi nữa chứ.” Giọng của Tạ Vấn rất trầm thấp, nói tới chỗ giận dỗi thì hơi cười nhẹ một cái, nhưng nụ cười đã nhanh chóng mất tăm.
“Về phần độ linh…” Tạ Vấn ngừng một lát, “Đó là vì mảnh vỡ linh tướng của con bay theo đống trần duyên kia lên người ta.”
Văn Thời rũ mắt ngó hắn: “Ông có thể dùng ngón tay mà.”
Nặn ra một giọt máu khỏi đầu ngón tay giống như lúc Thẩm Kiều độ linh cho Hạ Tiều hồi trước vậy.
||||| Truyện đề cử: Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài (Công Lược Trái Tim) |||||
Tạ Vấn bảo: “Lúc đó ngón tay khô hóa dữ dội lắm, không còn nhỏ ra máu nữa.”
Hắn giải thích xong, Văn Thời không mở miệng nữa.
Anh nhìn Tạ Vấn thật lâu rồi đưa tầm mắt sang chỗ khác.
Văn Thời khẽ nghiêng đầu sang một bên, một vệt đỏ lợt hiện lên trên chiếc cổ trắng nõn rồi tràn từ lỗ tai xuống dưới. Chẳng qua là ánh nến trong phòng cũng không quá sáng nên đã giúp làm phai nhạt đi sự biến đổi này.
Chỉ gần sát bên mới có thể thấy rõ thôi.
“Ông giả vờ ngủ?” Văn Thời đứng thẳng lên.
Vóc dáng của anh cũng rất cao, biểu cảm lại luôn lạnh lùng. Lúc rũ mắt nhìn người khác, vẻ mặt mãi ẩn chứa một nét ‘không vui lắm’, thường mang đến cho người ta chút cảm xúc khó thân cận.
Nếu mà bị anh nhìn như thế, có lẽ Hạ Tiều đã xoay đầu chạy mất dép từ đời nào. Nhưng điều này lại chưa từng có tác dụng trước mặt Tạ Vấn. Huống chi, ánh mắt của hắn còn dừng lại ở nơi ửng đỏ trên cổ anh những hai giây.
…
Vì thế, vệt đỏ nọ không phai nổi nữa.
Đây là lần đầu tiên Văn Thời cảm thấy da trắng cũng phiền lắm chứ.
May thay, Tạ Vấn đã đưa mắt về, lúc nói thì chan chứa ý cười dẫu còn mệt mỏi: “Sao con còn cắn ngược lại ta nữa vậy.”
Văn Thời: “Bốc Ninh bảo ông vẫn chưa tỉnh lại.”
“Hồi nãy nó có tới ư?” Tạ Vấn nói, “Vậy có lẽ nó chỉ mở cửa ngó thử một cái chứ chưa táy máy tay chân gì cả.”
Môi của Văn Thời giật khẽ, có lẽ muốn phản bác nhưng lại không tìm được lý do thích hợp.
Tạ Vấn buông mắt nghiêm túc nhìn tay anh rồi chợt trầm giọng nói: “Có đau không?”
“Đau gì?” Văn Thời hỏi.
Dấu vết khô hóa trên tay Tạ Vấn còn chưa biến mất hoàn toàn, bởi thế mà bàn tay gầy dài vô cùng khô khốc, cầm thấy hơi cộm và lạnh. Ngón cái của hắn vuốt nhẹ qua khớp ngón của Văn Thời và hỏi: “Lúc đôi tay này quấn lấy dây rối và ném thẳng vào trong cơ thể mình, con có đau không?”
Văn Thời hơi ngẩn ra, vô thức muốn rụt tay về, song lại bị Tạ Vấn nắm chặt không cho làm thế.
Hắn nói: “Ta dạy rối thuật cho con không phải để con sử dụng với bản thân mình.”
Môi của Văn Thời mím thành một đường thẳng, vì vừa tỉnh lại từ trạng thái hôn mê nên trông nó chẳng có một tẹo màu máu nào.
Anh không thể tránh được nên rũ mắt nhìn Tạ Vấn, lặng lẽ mà lại luôn mang theo mũi nhọn tựa như một lưỡi dao mỏng và sắc nhất đang bị ai đó bóp nhẹ trong lòng bàn tay.
Anh nói: “Tôi học xong thì nó là của tôi. Tôi muốn sử dụng với ai thì cứ sử dụng với người đó thôi.”
Tạ Vấn ngước mắt lên: “Học điên theo ai đấy?”
Văn Thời: “Ông.”
Ánh mắt của Tạ Vấn lung lay.
Rõ ràng là hắn đang ngồi, còn Văn Thời thì đứng. Rõ ràng là hắn đang khẽ nâng đầu, còn Văn Thời thì cúi đầu xuống. Tư thế cực dễ bị áp chế này không hề khiến Tạ Vấn bị lép vế. Hắn vẫn để lộ hơi thở dịu dàng và dung túng ẩn chứa kia.
Họ kéo căng khít khao, khoảng cách giữa đôi bên nhỏ xíu giống như dây rối trắng mảnh mà Văn Thời thường dùng nhất.
Xen kẽ và vướng víu.
Văn Thời nhìn hắn, không kìm lòng nổi phải mở miệng bảo: “Ông đã biết từ lâu vì sao tôi lại điên như thế. Vậy còn ông thì sao?”
Tạ Vấn nói khẽ khàng: “Ta cái gì?”
Văn Thời mím môi không hé răng.
“Ý con là trận tẩy linh…” Tạ Vấn khựng lại một lát rồi nói, “Hay là độ linh?”
Khi hai chữ ‘độ linh’ lọt vào tai Văn Thời, anh chớp mắt một cái nhẹ hều.
“Tẩy linh trận là do ta biết con bướng bỉnh, thích lặng lẽ tự tìm biện pháp cho mọi chuyện. Rõ ràng là con không giỏi lừa gạt người khác, nhưng lại luôn thử làm thế, lừa xong còn giận dỗi nữa chứ.” Giọng của Tạ Vấn rất trầm thấp, nói tới chỗ giận dỗi thì hơi cười nhẹ một cái, nhưng nụ cười đã nhanh chóng mất tăm.
“Về phần độ linh…” Tạ Vấn ngừng một lát, “Đó là vì mảnh vỡ linh tướng của con bay theo đống trần duyên kia lên người ta.”
Văn Thời rũ mắt ngó hắn: “Ông có thể dùng ngón tay mà.”
Nặn ra một giọt máu khỏi đầu ngón tay giống như lúc Thẩm Kiều độ linh cho Hạ Tiều hồi trước vậy.
||||| Truyện đề cử: Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài (Công Lược Trái Tim) |||||
Tạ Vấn bảo: “Lúc đó ngón tay khô hóa dữ dội lắm, không còn nhỏ ra máu nữa.”
Hắn giải thích xong, Văn Thời không mở miệng nữa.
Anh nhìn Tạ Vấn thật lâu rồi đưa tầm mắt sang chỗ khác.