1, Tạm biệt quá khứ, chưa hẳn là cách tốt nhất để ngăn đi nỗi đau của mình
Tô Liệt nói tôi ở bệnh viện một tuần, là một tuần tôi và Tưởng Ngôn bồi dưỡng tình cảm.
Bởi vì lần trước sau khi Tưởng Ngôn đưa tiền bồi thường của công ty bảo hiểm, thì bắt đầu thỉnh thoảng đến thăm hỏi. Nếu như là chăm sóc cấp dưới thì không tính, nhưng anh ấy lại cứ đả kích giống như muốn tiêu diệt cấp dưới.
Mặc tây trang nhưng lại người xấu, hôm nay bình tĩnh nói với tôi, “Lâm Lạc Thi, vụ quyển sách cô chịu trách nhiệm phạm vào lỗi lớn như vậy, mà cô còn chưa xử lý tốt, cho nên phải trừ tiền.” Ngày mai lại mỉm cười nói với tôi, “Có hai cô gái cùng vào với cô, nghe nói họ tiến bộ đáng mừng, chỉ có cô không những phạm sai lầm, còn vào bệnh viện.” Ngày hôm sau thì lạnh nhạt nói với tôi, “Đồng nghiệp nghe nói cô tự tử vì tình, khuyên cô nên nghĩ thông suốt một chút” vân vân.
Tôi cảm thấy mỗi lần Tưởng Ngôn nói xong những lời này, trong lòng đều sẽ cười vô cùng gian ác, nhưng ngoài mặt anh ấy vẫn cư xử bình tĩnh, không gợn chút sóng, làm tôi không thể nào tức giận, mỗi ngày chỉ có thể chịu đựng đủ loại chà đạp của anh ấy.
Mỗi lần nghe thấy giọng nói của anh ấy, tôi hận không thể chặt đầu anh ấy xuống để đá banh. Nhưng quay đầu nhìn mặt anh ấy, tuấn tú kiêu ngạo, chói lóa giống như thần mặt trời Apollo, cơn tức giận của tôi nháy mắt bị khuôn mặt đẹp như thế này dập tắt hết. Mỗi ngày tôi đều bị tra tấn và bản thân mình phải trải qua quá trình tra tấn này.
Nhưng mà một tuần này, người tôi cần cảm ơn nhất chính là Tưởng Ngôn. Nếu như không có anh ấy, có lẽ tôi sẽ thường vùi vào cơn khủng hoảng mất đi Lục Tề Minh khó có thể thoát khỏi.
Tôi hiểu, lần này, tôi thật sự mất đi anh, không có hiểu lầm nào cả, không có bất gì tiếc nuối gì mà mất đi anh.
Ngày đó, khi tôi nghe tin Jang Nara tự sát, đáy lòng tôi có một hòn đá trùng xuống.
Mà khi Tưởng Ngôn dìu tôi luyện tập, Lục Tề Minh đi vào phòng điều trị, nhìn biểu cảm ưu buồn của anh, tôi liền hiểu, tảng đá này, e rằng cả đời này đều sẽ đè ở ngực tôi, loại đau đớn này, biến mất khỏi từng tế bào.
Khi Lục Tề Minh nhìn thấy tôi và Tưởng Ngôn, nét mặt làm tôi cảm thấy vui buồn xen kẽ, tha thứ cho sự dùng từ không đúng của tôi.
Mới đầu, tôi vẫn luôn không hiểu nguyên nhân xuất hiện nét mặt này của Lục Tề Minh, cho đến khi sau này Tưởng Ngôn nói với tôi, thật ra đêm hôm ấy tôi say rượu, anh ấy đã gặp qua Lục Tề Minh. Khi anh ấy nói những lời này, trong lòng tôi ào ào vũ bão như cũ.
Anh ấy nói đêm ấy anh ấy vừa nâng tôi dậy, Lục Tề Minh liền xuất hiện, hỏi anh ấy là ai.
Tưởng Ngôn nhìn anh, hỏi ngược lại, “Anh là Tề Minh?” Bởi vì Tưởng Ngôn nói đêm đó, trong miệng tôi chỉ có hai chữ “Tề Minh, Tề Minh...”
Lục Tề Minh gật đầu. Tưởng Ngôn nói, “Tôi là cấp trên của cô ấy.”
Lục Tề Minh không nói gì nữa, nói với anh ấy, “Phiền anh chăm sóc cô ấy.”
Nói xong liền rời đi. Tôi nghĩ khi anh xoay người bóng lưng chắc chắn rất cô đơn, đáng tiếc tôi vẫn chưa nhìn thấy, bởi vì tôi đã hôn mê ngủ mất rồi.
Tôi hỏi Tưởng Ngôn tại sao lúc đó không nói cho tôi, Tưởng Ngôn nói một câu rất thâm trầm, anh ấy nói, “Có đôi lúc, tạm biệt quá khứ, chưa hẳn là cách tốt nhất để ngăn đi nỗi đau của mình.”
Lục Tề Minh từng gặp mặt Tưởng Ngôn, cho nên ngày đó khi nhìn thấy Tưởng Ngôn, có lẽ anh cảm thấy giữa tôi và tưởng Ngôn xuất hiện hai chữ - xứng đôi, cho nên anh phó thác tôi cho anh ấy, làm anh buồn hay là vui vẻ…
Mặc kệ trong lòng Lục Tề Minh có dự tính gì, ngày đó tôi thật sự đau buồn.
Bởi vì sau khi Tưởng Ngôn biết điều rút lui, anh yên tĩnh kể tôi nghe câu chuyện về thanh mai trúc mã, mà nhân vật chính trong câu chuyện đó là anh và Jang Nara.
Lục Tề Minh nói, anh và Jang Nara quen nhau từ nhỏ. Khi đó, bọn họ ở trong hẻm, mẹ của Jang Nara chạy theo người khác, cha là người hay uống rượu, không đánh cô ấy thì cũng chửi mắng, cho nên Jang Nara khi còn bé, là một cô bé hay rụt rè, ngay cả mấy đứa nhỏ nhà láng giềng chơi với nhau gọi cô ấy cũng nhút nhát lắc đầu, giống như tiểu bạch thỏ chịu sợ hãi.
Cho đến sau này Lục Tề Minh nắm tay cô ấy, cô ấy mới đỏ mặt chơi cùng bọn họ. Từ đó về sau, cô ấy trở thành đồng bọn của họ, Lục Tề Minh cũng trở thành người trong lòng cô ấy.
Lần đó, Lục Tề Minh bị bệnh, cô ấy vội vàng chạy về nhà nấu nước, muốn nấu canh cho Lục Tề Minh, bởi vì trừ những thứ này ra, cô ấy không biết làm thế nào mới có thể làm người con trai mình thích tốt hơn một chút.
Nhưng người cha say rượu của cô ấy lại trở về vào lúc này. Ông ta nhìn thấy Jang Nara dời băng ghế đứng ở trước nồi bếp, hình như tưởng mẹ của cô ấy đã trở về, xông lên lật đổ ấm nước còn trên bếp, còn hùng hổ chửi bới, “Tiện nhân, cô trở về làm gì? Cô đi chết đi!”
Jang Nara vì bị lực quá lớn bị đẩy ngã xuống đất, ấm nước cũng bay lên, nước nóng ở bên trong rơi vào mặt và cổ của Jang Nara.
Trước 10 tuổi, mặt và cổ của Jang Nara đều có sẹo, cô ấy bị những đứa nhỏ bằng tuổi gọi là quái vật.
Lục Tề Minh nói, thật ra trước kia Tiểu Thảo có dáng vẻ rất xinh đẹp, nhưng vì vết sẹo, tất cả thanh xuân của cô ấy đều bị một tầng màu xám che mất.
Tiểu Thảo, là tên trước kia của Jang Nara. Thật ra cô ấy không tên là Jang Nara, mà tên là Trương Phương Thảo.
Trước 10 tuổi, Lục Tề Minh vẫn luôn ở bên cạnh Jang Nara, giống như một người trung thành luôn bảo vệ cô ấy. Vết sẹo trên mặt và cổ của cô ấy theo thời gian dần khép miệng, nhạt dần, nhưng không mất đi. Nhưng vì bên cạnh có Lục Tề Minh, cho nên cô ấy không hề để ý, trái lại còn hồn nhiên chân chất.
Lục Tề Minh nói khi đó trên miệng cô ấy luôn là nụ cười, cô gái hồn nhiên chân chất xuất hiện trước mặt, nắm tay anh, khẽ gọi, “Anh Tề Minh, anh Tề Minh…”
Vốn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, anh nói phải ở cùng với cô ấy đến già.
Nhưng mà, vào năm mười tuổi ấy lại thất hứa.
Bởi vì, nhà Tề Minh do kinh doanh mà chuyển ra khỏi hẻm, vào trung tâm thành phố.
“Sau khi trưởng thành, chúng tớ ở hai nơi cách hai tiếng đi xe, tuy khoảng cách gần, nhưng khi còn bé, đã cách rất xa rồi.”
Tuy rằng Lục Tề Minh có viết thư cho Jang Nara, nhưng đều không có hồi âm, sau này qua nửa năm, anh thừa dịp nghỉ học trở về nhà, thì nghe hàng xóm nói hôm trước cha của Jang Nara dẫn cô ấy chuyển đi, về chuyện đi đâu, ai cũng không biết.
2, Nếu đời người mà không có đau đớn, như thế sẽ làm kí ức bị quên lãng.
Đây là tình tiết cẩu huyết mà phim truyền hình rất hay diễn, nhưng nó lại chân thật xảy ra trên người đàn ông mà tôi yêu.
Cho nên 10 năm
Tô Liệt nói tôi ở bệnh viện một tuần, là một tuần tôi và Tưởng Ngôn bồi dưỡng tình cảm.
Bởi vì lần trước sau khi Tưởng Ngôn đưa tiền bồi thường của công ty bảo hiểm, thì bắt đầu thỉnh thoảng đến thăm hỏi. Nếu như là chăm sóc cấp dưới thì không tính, nhưng anh ấy lại cứ đả kích giống như muốn tiêu diệt cấp dưới.
Mặc tây trang nhưng lại người xấu, hôm nay bình tĩnh nói với tôi, “Lâm Lạc Thi, vụ quyển sách cô chịu trách nhiệm phạm vào lỗi lớn như vậy, mà cô còn chưa xử lý tốt, cho nên phải trừ tiền.” Ngày mai lại mỉm cười nói với tôi, “Có hai cô gái cùng vào với cô, nghe nói họ tiến bộ đáng mừng, chỉ có cô không những phạm sai lầm, còn vào bệnh viện.” Ngày hôm sau thì lạnh nhạt nói với tôi, “Đồng nghiệp nghe nói cô tự tử vì tình, khuyên cô nên nghĩ thông suốt một chút” vân vân.
Tôi cảm thấy mỗi lần Tưởng Ngôn nói xong những lời này, trong lòng đều sẽ cười vô cùng gian ác, nhưng ngoài mặt anh ấy vẫn cư xử bình tĩnh, không gợn chút sóng, làm tôi không thể nào tức giận, mỗi ngày chỉ có thể chịu đựng đủ loại chà đạp của anh ấy.
Mỗi lần nghe thấy giọng nói của anh ấy, tôi hận không thể chặt đầu anh ấy xuống để đá banh. Nhưng quay đầu nhìn mặt anh ấy, tuấn tú kiêu ngạo, chói lóa giống như thần mặt trời Apollo, cơn tức giận của tôi nháy mắt bị khuôn mặt đẹp như thế này dập tắt hết. Mỗi ngày tôi đều bị tra tấn và bản thân mình phải trải qua quá trình tra tấn này.
Nhưng mà một tuần này, người tôi cần cảm ơn nhất chính là Tưởng Ngôn. Nếu như không có anh ấy, có lẽ tôi sẽ thường vùi vào cơn khủng hoảng mất đi Lục Tề Minh khó có thể thoát khỏi.
Tôi hiểu, lần này, tôi thật sự mất đi anh, không có hiểu lầm nào cả, không có bất gì tiếc nuối gì mà mất đi anh.
Ngày đó, khi tôi nghe tin Jang Nara tự sát, đáy lòng tôi có một hòn đá trùng xuống.
Mà khi Tưởng Ngôn dìu tôi luyện tập, Lục Tề Minh đi vào phòng điều trị, nhìn biểu cảm ưu buồn của anh, tôi liền hiểu, tảng đá này, e rằng cả đời này đều sẽ đè ở ngực tôi, loại đau đớn này, biến mất khỏi từng tế bào.
Khi Lục Tề Minh nhìn thấy tôi và Tưởng Ngôn, nét mặt làm tôi cảm thấy vui buồn xen kẽ, tha thứ cho sự dùng từ không đúng của tôi.
Mới đầu, tôi vẫn luôn không hiểu nguyên nhân xuất hiện nét mặt này của Lục Tề Minh, cho đến khi sau này Tưởng Ngôn nói với tôi, thật ra đêm hôm ấy tôi say rượu, anh ấy đã gặp qua Lục Tề Minh. Khi anh ấy nói những lời này, trong lòng tôi ào ào vũ bão như cũ.
Anh ấy nói đêm ấy anh ấy vừa nâng tôi dậy, Lục Tề Minh liền xuất hiện, hỏi anh ấy là ai.
Tưởng Ngôn nhìn anh, hỏi ngược lại, “Anh là Tề Minh?” Bởi vì Tưởng Ngôn nói đêm đó, trong miệng tôi chỉ có hai chữ “Tề Minh, Tề Minh...”
Lục Tề Minh gật đầu. Tưởng Ngôn nói, “Tôi là cấp trên của cô ấy.”
Lục Tề Minh không nói gì nữa, nói với anh ấy, “Phiền anh chăm sóc cô ấy.”
Nói xong liền rời đi. Tôi nghĩ khi anh xoay người bóng lưng chắc chắn rất cô đơn, đáng tiếc tôi vẫn chưa nhìn thấy, bởi vì tôi đã hôn mê ngủ mất rồi.
Tôi hỏi Tưởng Ngôn tại sao lúc đó không nói cho tôi, Tưởng Ngôn nói một câu rất thâm trầm, anh ấy nói, “Có đôi lúc, tạm biệt quá khứ, chưa hẳn là cách tốt nhất để ngăn đi nỗi đau của mình.”
Lục Tề Minh từng gặp mặt Tưởng Ngôn, cho nên ngày đó khi nhìn thấy Tưởng Ngôn, có lẽ anh cảm thấy giữa tôi và tưởng Ngôn xuất hiện hai chữ - xứng đôi, cho nên anh phó thác tôi cho anh ấy, làm anh buồn hay là vui vẻ…
Mặc kệ trong lòng Lục Tề Minh có dự tính gì, ngày đó tôi thật sự đau buồn.
Bởi vì sau khi Tưởng Ngôn biết điều rút lui, anh yên tĩnh kể tôi nghe câu chuyện về thanh mai trúc mã, mà nhân vật chính trong câu chuyện đó là anh và Jang Nara.
Lục Tề Minh nói, anh và Jang Nara quen nhau từ nhỏ. Khi đó, bọn họ ở trong hẻm, mẹ của Jang Nara chạy theo người khác, cha là người hay uống rượu, không đánh cô ấy thì cũng chửi mắng, cho nên Jang Nara khi còn bé, là một cô bé hay rụt rè, ngay cả mấy đứa nhỏ nhà láng giềng chơi với nhau gọi cô ấy cũng nhút nhát lắc đầu, giống như tiểu bạch thỏ chịu sợ hãi.
Cho đến sau này Lục Tề Minh nắm tay cô ấy, cô ấy mới đỏ mặt chơi cùng bọn họ. Từ đó về sau, cô ấy trở thành đồng bọn của họ, Lục Tề Minh cũng trở thành người trong lòng cô ấy.
Lần đó, Lục Tề Minh bị bệnh, cô ấy vội vàng chạy về nhà nấu nước, muốn nấu canh cho Lục Tề Minh, bởi vì trừ những thứ này ra, cô ấy không biết làm thế nào mới có thể làm người con trai mình thích tốt hơn một chút.
Nhưng người cha say rượu của cô ấy lại trở về vào lúc này. Ông ta nhìn thấy Jang Nara dời băng ghế đứng ở trước nồi bếp, hình như tưởng mẹ của cô ấy đã trở về, xông lên lật đổ ấm nước còn trên bếp, còn hùng hổ chửi bới, “Tiện nhân, cô trở về làm gì? Cô đi chết đi!”
Jang Nara vì bị lực quá lớn bị đẩy ngã xuống đất, ấm nước cũng bay lên, nước nóng ở bên trong rơi vào mặt và cổ của Jang Nara.
Trước 10 tuổi, mặt và cổ của Jang Nara đều có sẹo, cô ấy bị những đứa nhỏ bằng tuổi gọi là quái vật.
Lục Tề Minh nói, thật ra trước kia Tiểu Thảo có dáng vẻ rất xinh đẹp, nhưng vì vết sẹo, tất cả thanh xuân của cô ấy đều bị một tầng màu xám che mất.
Tiểu Thảo, là tên trước kia của Jang Nara. Thật ra cô ấy không tên là Jang Nara, mà tên là Trương Phương Thảo.
Trước 10 tuổi, Lục Tề Minh vẫn luôn ở bên cạnh Jang Nara, giống như một người trung thành luôn bảo vệ cô ấy. Vết sẹo trên mặt và cổ của cô ấy theo thời gian dần khép miệng, nhạt dần, nhưng không mất đi. Nhưng vì bên cạnh có Lục Tề Minh, cho nên cô ấy không hề để ý, trái lại còn hồn nhiên chân chất.
Lục Tề Minh nói khi đó trên miệng cô ấy luôn là nụ cười, cô gái hồn nhiên chân chất xuất hiện trước mặt, nắm tay anh, khẽ gọi, “Anh Tề Minh, anh Tề Minh…”
Vốn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, anh nói phải ở cùng với cô ấy đến già.
Nhưng mà, vào năm mười tuổi ấy lại thất hứa.
Bởi vì, nhà Tề Minh do kinh doanh mà chuyển ra khỏi hẻm, vào trung tâm thành phố.
“Sau khi trưởng thành, chúng tớ ở hai nơi cách hai tiếng đi xe, tuy khoảng cách gần, nhưng khi còn bé, đã cách rất xa rồi.”
Tuy rằng Lục Tề Minh có viết thư cho Jang Nara, nhưng đều không có hồi âm, sau này qua nửa năm, anh thừa dịp nghỉ học trở về nhà, thì nghe hàng xóm nói hôm trước cha của Jang Nara dẫn cô ấy chuyển đi, về chuyện đi đâu, ai cũng không biết.
2, Nếu đời người mà không có đau đớn, như thế sẽ làm kí ức bị quên lãng.
Đây là tình tiết cẩu huyết mà phim truyền hình rất hay diễn, nhưng nó lại chân thật xảy ra trên người đàn ông mà tôi yêu.
Cho nên 10 năm
/26
|