Sau Này Chúng Ta Đều Khóc

Chương 21 - Chương 9.2

/26


3, Mỗi người đều có vết thương của mình, cũng có cách chữa thương của riêng mình.

Thời gian nhanh chóng trôi qua trong cuộc sống đen tối của chúng tôi, mỗi ngày cuộc sống của tôi vô cùng phong phú, cho nên càng ngày càng ít nhớ đến Lục Tề Minh.

Cô đôi khi thành phố rất nhỏ, hai người đi tới đâu cũng có thể chạm mặt, nếu như thật sự không muốn chạm mặt, thì sẽ thật sự không chạm mặt nữa.

Đi trên đường, ca khúc mới vào tháng năm cứ bừng bừng khí thế, giọng hát của A Tín khàn khàn làm lộ vẻ thương cảm, “Đột nhiên rất nhớ em, em đang ở đâu, đang sống vui vẻ hay đau buồn. Đột nhiên rất nhớ em, đột nhiên ký ức ùa về, đôi mắt chợt nhòe đi…”

Trên người tôi vẫn luôn mang theo bản thiết kế căn nhà mà Lục Tề Minh tặng cho tôi. Thiên Tầm nói, “Đừng nhớ nhung nữa, lời bịa đặt và lời tuyên thề rất khác nhau, một cái là người nghe tưởng thật, một cái là người nói tưởng thật.”

Tôi cười nói với Thiên Tầm, “Thật ra tớ vẫn luôn tìm cơ hội trả lại cho cậu ấy, xem như là chấm dứt tất cả con đường thanh xuân về tớ.”

Thiên Tầm lắc đầu, giống như vị Phật nhìn xuống hồng trần thế gian sâu thẳm, thương hại nhìn tôi nói, “Si tình.”

Tôi không phản bạc lời nói của Thiên Tầm, “Hơn nửa tháng tớ chưa gặp Lục Tề Minh, có lúc tớ cảm thấy mình đã quên gương mặt của cậu ấy. Tớ nghĩ có lẽ khi chúng tớ gặp nhau chỉ là theo quán tính mà yêu thôi, ở bên cạnh nhau, thì yêu nhau, không ở cùng với nhau, thì không yêu rồi.”

Có nhiều lúc, có lẽ không phải chúng ta nhớ nhung một người, mà là nhớ khoảng thời gian đã bị mất đi.

Đúng vậy, khoảng thanh xuân sống đầu đường xó chợ đó, có ánh mặt trời rực rỡ, có những chuyện mà chúng ta không biết gì, còn có buồn vui và băn khoăn mà chúng ta từng trải qua.

Sau khi trong cuộc sống của chúng tôi không còn Lục Tề Minh và Jang Nara, thì lại có một đôi tình nhân mới.

Đường Lâm Lâm và bạn trai xấu. Có lúc Đường Lâm Lâm uống say tôi sẽ cảm thấy dáng vẻ lúc đầu của cô ấy, cô ấy luôn dựa vào người đàn ông bên cạnh, cầm rượu đi khắp nơi trong quán bar, liếc mắt đưa tình với đàn ông. Thỉnh thoảng Mễ Sở không nhìn nổi, sẽ thấp giọng nói, “Lại hiện ra phong thái “nữ thần Annie” hồi đó rồi.”

Mà tôi nhớ một câu của Đường Lâm Lâm, cô ấy nói, “Cách tốt nhất để hấp dẫn một người đàn ông chính là để anh ấy cảm thấy không chiếm được cậu.”

Tuy mỗi lần Đường Lâm Lâm đều có cách dội bom vào chúng tôi, nhưng không thể phủ nhận, trong bụng cô ấy có nguồn kiến thức còn nhiều hơn chúng tôi, học sinh xuất sắc năm đó không phải là thừa, dường như cô ấy có rất nhiều kinh nghiệm với chuyện tình cảm, nên cứ hăng hái xông pha. Cho nên đối với việc thấu hiểu tình cảm, cô ấy cũng không thua cô MC tình cảm Thiên Tầm.

Tôi nghĩ, cô ấy chỉ là một cô gái không có cảm giác an toàn trong tình yêu mà thôi. Cho nên mỗi lần nhìn thấy hành động lỗ mãng của cô ấy, cũng mặc kệ cô ấy.

Mà tên con trai xấu, sau khi bỏ qua bề ngoài của cậu ta, thì tôi cảm thấy cậu ta giống Lục Tề Minh, bởi vì cậu ta dễ dàng tha thứ cho sự càn rỡ của Đường Lâm Lâm.

Mỗi lần mặc kệ Đường Lâm Lâm làm gì, cậu ta đều mỉm cười nhìn cô ấy, tôi và Mễ Sở đều cảm thấy lạ lùng, mãi đến khi có một lần, Đường Lâm Lâm nhảy vào lòng người đàn ông khác, cậu trai xấu vẫn dịu dàng nhìn cô ấy, Mễ Sở chạm vào cậu ta, “Sao cậu mặc kệ cô ấy vậy?”

Tên con trai xấu quay đầu chớp mắt với chúng tôi, nói, “Chỉ cần cô ấy vui vẻ là được, cô ấy sẽ không làm ra chuyện quá giới hạn. Hơn nữa, trước khi chú Đường qua đời, tôi từng hứa với chú ấy, sẽ chăm sóc Lâm Lâm cả đời.”

Cha Đường Lâm Lâm qua đời? Chúng tôi kinh ngạc nhìn cậu trai xấu. Cậu ta gật đầu, “Sau khi Lâm Lâm thôi học, chú ấy chết vì bệnh…”

Lúc này Đường Lâm Lâm nhào qua làm nũng với cậu trai xấu, “Ông xã, đầu em choáng quá.” Nói xong, cô ấy dựa vào vai cậu trai xấu nháy mắt với chúng tôi.

Trong khoảnh khắc đó, tôi không biết Mễ Sở, Thiên Tầm và Tô Liệt có thấy giống như tôi không, xuất hiện nỗi thương hại sâu sắc với Đường Lâm Lâm.

Mỗi người đều có vết thương của mình, cũng có cách chữa thương của riêng mình. Cho nên chúng tôi không khinh thường, mà nên tôn trọng sự lựa chọn.

Rất lâu rồi Hồ Lô chưa đi cùng với chúng tôi, Mễ Sở nói, “Tên này ham mê đua xe, thích đốt tiền.”

Chân tôi cũng dần dần khỏi, có thể chạy nhảy. Tưởng Ngôn nhìn tôi bắt đầu cợt nhã, liền gián tiếp ám chỉ với tổng biên tập, có thể tăng thêm nhiệm vụ cho tôi rồi.

Tôi không chửi bới anh ấy, là chính tai tôi nghe thấy, hơn nữa không còn đường nào để chối cãi.

Bởi vì quyển sách tôi chịu trách nhiệm quả thật bán rất hot, khi tổng biên tập nói với tôi tin tức này, tôi đang ở trong phòng làm việc vui vẻ nhảy nhót. Trong lúc tôi đang vui vẻ, Tưởng Ngôn đẩy cửa vào, tôi xấu hổ dừng động tác lại, anh ấy nhìn tổng biên tập, lại nhìn tôi, sau đó thuận tay ném một chồng tài liệu lên bàn tổng biên tập nói, “Lâm Lạc Thi, gần đây rất rảnh rỗi đấy!” Nói xong thì đóng cửa đi mất.

Cho nên anh ấy không biết những lời này của anh ấy có sức ảnh hưởng lớn, chẳng mấy chốc, tổng biên tập liền sắp xếp cho tôi một đống nhiệm vụ. Chuyện này cũng gây ra việc vào hội trưng bày sách mỗi năm một lần, tôi phải chịu trách nhiệm của công ty cùng đi Bắc Kinh.

Mễ Sở nói, “Chuyện tốt mà, đi đi, cậu đừng nói nữa. không phải người mới nào cũng được tham gia hội trưng bày. Nói cách khác, không chừng là đề bạt cậu đấy.”

Tôi trợn trừng mắt với cô ấy, “Đề bạt cái P, cậu gặp cấp trên để cậu làm việc ngày đêm chưa?”

Nhưng mà, công việc này làm cũng lâu rồi, tôi cảm thấy mình rất có khiếu văn chương. Tôi bình tĩnh lại, có lúc ăn cơm chiên khó ăn, cũng có thể nghĩ ra một câu nói rất văn chương.

Thiên Tầm nói, “Cơm chiên khó ăn và văn chương có liên quan nhau sao?”

“Có phần cơm chiên nào khó ăn đến có thể làm cậu rớt nước mắt không?” Tôi nghiêm túc nói, những lời này có thể chuyển thành một câu nói tuyên truyền trong quyển sách – “Trong tay bạn, luôn có một quyển sách, làm cho bạn rớt nước mắt chứ?”

Mễ Sở và Thiên Tầm không nói gì nhìn tôi.

Thật ra tôi rất không ngờ được đi Bắc Kinh, bởi vì từ nhỏ đến lớn con người của tôi không có họ hàng xa. Tôi say xe, một lần đi xe đối với tôi mà nói, còn đau khổ hơn nhảy trước mặt Tưởng Ngôn.

Nhớ năm lớp 11 tôi và Lục Tề Minh bỏ trốn đi Khai Phong, tôi ngồi trên xe ói đến trời đất mù mịt, mà anh cứ cầm một cái túi, luôn không bỏ khỏi trước mặt tôi.

Khi tôi và Mễ Sở nói chuyện, vẻ mặt cô ấy hoảng sợ nói, “Cậu im miệng được không? Quá ghê tởm.”

Nhưng mà lúc đó Lục Tề Minh không hề ghét bỏ tôi tí nào, mỗi lần vừa ngừng xe vào trạm nghỉ ngơi, anh đi xuống quăng túi vào thùng rác.

Cứ như vậy, tôi ói suốt dọc đường, anh cứ cầm túi lớn giơ trước mặt tôi.

Lúc đó, tôi ở trên xe ôm bụng không dám nói lời nào, mặt đỏ như say rượu. Tôi vẫn luôn muốn hỏi mẹ tôi tại sao sinh tôi ra khác người như thế, không phải say xe thì là dị ứng với rượu. Vậy mà tôi lại ói trước mặt Lục Tề Minh, đừng nói năm đó còn trẻ, bây giờ da mặt dày, bảo tôi ói trước mặt người khác, còn không bằng trực tiếp giết tôi đi.

Như mà đối mặt với sự sắp xếp của công ty, tôi chỉ có thể tuân theo.

Cho nên buổi tối trước khi đi Bắc Kinh, tôi dẫn Mễ Sở, Tô Liệt và Thiên Tầm theo tôi cả đêm, uống rượu xong thì đi ca, ca xong thì chao đảo hát trên đường lớn. Tóm lại, tôi không ngủ, tôi hạ quyết tâm hôm sau sẽ ngủ suốt một ngày trên xe.

Nhưng mà, hôm sau tôi choáng váng đeo balo đến công ty. Trợ lý của Tưởng Ngôn – Tiểu Liên thì nôn nóng đến tìm tôi nói, “Sao đêm qua gọi điện thoại cho cô không được vậy, có mang theo chứng minh thư không?”

Tôi mê mang gật đầu, “Có mang theo.”

“Thật tốt quá.” Trợ lý của Tưởng Ngôn – Tiểu Liên mặt mày rạng rỡ, “Đêm qua tôi chưa thông báo với cô phải đem theo chứng minh thư, chỉ sợ cô quên mang theo, vậy tôi sẽ phạm lỗi lớn.”

Tôi nghi ngờ hỏi, “Có chuyện gì sao?”

“Đúng vậy, một lát đăng ký phải cần tới.”

“Hả?” Tôi bất ngờ nhìn cô ấy, “Đăng ký?”

Vì thế, ngày đó tôi vốn định nằm trên xe lửa ngủ một giấc, ai biết nhận được thông báo, công ty đã đặt vé máy bay, việc này làm tôi vừa mới nheo mắt ở trên máy bay, còn chưa có tỉnh táo đã bị người ta dẫn xuống máy bay rồi.

Đương nhiên, chuyện này còn chưa đủ làm tôi phát điên, chuyện làm tôi phát điên hơn, sau khi đi xe đến khách sạn, tôi mơ màng lập tức tìm căn phòng của mình để ngủ bù. Tiểu Liên lại chạy tới trước mặt tôi ngại ngùng nói, “Việc đó, Lạc Thi, nếu không thì cô ngủ cùng giường với tôi đi. Tôi… việc đó… đã quên cô… không có phòng cho cô… khách sạn đầy rồi…”

Tôi mở to hai mắt nhìn cô ấy, trong lòng yên lặng khóc than, sẽ không thảm như vậy chứ! Tôi không phải là người chịu trách nhiệm của công ty, thì đừng dẫn tôi tới đây. Dẫn tôi tới đây, lại để tôi ngủ ngoài đường sao?

Đúng lúc tôi không nói gì đứng yên nhìn Tiểu Liên, vẻ mặt “cô có ý kiến với tôi à?” Tưởng Ngôn quay đầu, chỉ vào tôi nói, “Cô ở phòng tôi đi.”

Tôi ôm ngực, hoảng sợ nhìn anh ấy, anh ấy dùng ngón tay xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói, “Căn phòng của tôi.”

Tổng biên tập lén cười, xoa đầu tôi, “Cô gái nhỏ này.”

4, Tớ nói cậu nghe, Hồ Lô xảy ra chuyện rồi!

Ngày đó sau khi tôi đến phòng Tưởng Ngôn, liền nằm trên sofa, mơ màng ngủ.

Tưởng Ngôn nói, “Cô lên giường ngủ trước đi, tôi không nghỉ ngơi, một lát ra gặp khách hàng.”

Tôi cho rằng anh ấy đau lòng cho tôi, liền thụ sủng nhược kinh nói, “Không sao không sao, sofa này còn mềm hơn cái giường ở nhà


/26

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status