Tô Gia Kỳ dắt tay con trai cùng Trần Mỹ Kiều đi vào khu mua vé
" Lát nữa chúng ta chơi gì? " cô hỏi bảo bối
" Nhất định phải chơi tàu lượn siêu tốc, động thần tiên, thuyền hải tặc, động ma quỷ " Trần bảo bối vuốt cằm suy nghĩ hắng giọng nói một lượt
Nghe tên thôi mà cô đã toát hết mồ hôi ra rồi, mặt cô liền đen sì. Cô nuốt nước miếng " bảo bối, hay là chúng ta chơi vòng quay ngựa gỗ đi "
" Hừ, con mới không thèm chơi trò ấy " Trần bảo bối bĩu môi
Tô Gia Kỳ liếc mắt nhìn cậu con trai rồi nhìn lên chiếc tàu trên cao mấy chục mét lượn lên lượn xuống, xay trong 360 độ, một vòng rồi lại một vòng. Anh đưa tay đỡ trán, có chút chống đỡ không được.
" Chú, chú sợ sao? " Trần bảo bối nhìn thấy vẻ mặt của anh khinh bỉ
Hắc, anh làm sao có thể yếu thế trước con trai chứ " Chú mới không sợ " vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng la hét của những người đang chơi trên kia, trong lòng thở dài. Anh quay sang Trần Mỹ Kiều " Chúng ta cùng nhau chơi đi "
" Chuyện cười, các muốn tới đây thì các người tự chơi đi. Tôi không chơi " cô hất cằm cố không để lộ mình đang sợ hãi, tiếp tục bổ sung " chết cũng không chơi "
Nhưng nào có lọt qua được mắt anh, anh kéo tay cô " đi nào, chúng ta cùng chơi "
Cô liền ôm cây cột như cọng cỏ cứu mạng, nhất quyết không chịu đi " Á, anh đừng kéo tôi, tôi chết cũng không chơi "
Anh híp mắt cười, tiếp tục kéo cô đi " Em còn không nhanh lên, con trai em đã vào bên trong rồi kia, ai bảo con trai em thích mạo hiểm như vậy, không sợ lạc mất con trai sao? "
" Đấy là con trai mình tôi sao? Nó cũng là con anh đấy " cô phản bác
" Tôi nói với anh ... " cô ưỡn ngực nói, nhưng chưa hết câu đã bị anh kéo vào ngồi lên tàu lượn
Cô ngồi im tại chỗ, tay nắm chặt tay vịn, mặt trắng bệch cắt không còn một giọt máu, cả người đổ mồ hôi lạnh.
" Anh nghe cho kỹ đây, tôi muốn nói di ngôn " cô có chút hô hấp khó khăn nhìn anh, thì thào nói
Anh bật cười, cô gái này thật là đáng yêu, anh muốn véo má cô một cái
Thùng xe lúc này chợt động, bắt đầu di chuyển từ từ lên cao
" Aaaaaaaa cứu mạng, cứu mạng a " Trần Mỹ Kiều kêu to
Phía trước, phía sau những người ngồi trên tàu lượn cũng bắt đầu la hét.
" Tô Gia Kỳ, lát nữa anh phải giữ chặt tôi, tôi mà rơi xuống sẽ không còn ai nuôi con trai anh đâu, tôi không muốn con trai tôi gọi người phụ nữ khác là mẹ " nhìn thùng xe bắt đầu chậm rãi lượn vòng để rơi xuống, cô hoảng sợ tột cùng nắm chặt tay anh, nước mắt cũng muốn tuôn ra
" aaaaaaa có ai không cứu tôi với " tiếng thét chói tai của cô không ngừng vang lên, tàu lượn tiếp tục xoay thêm vài vòng rồi mới dừng lại. Tiếng la hét lúc này đã im bặt, một số người trước khi lên còn tươi cười lúc này mặt đã tái nhợt.
Tô Gia Kỳ bình tĩnh một chút rồi đứng lên bước ra ngoài, anh cố gắng áp chế cảm giác khó chịu trong dạ dày. Nhìn thấy con trai đang đứng phía trước, nhảy nhót, khuôn mặt hưng phấn rút chai nước suối từ trong balo ra uống. Rồi đảo mắt về phía cô
" oẹ " tiếng nôn mửa truyền tới, Trần Mỹ Kiều vừa bụm miệng vừa chống đỡ thân thể chạy vào toilet, nước mắt dàn dụa. Anh nhìn thấy có chút đau lòng, nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt loé lên tia dịu dàng.
Mấy trò chơi tiếp theo cái sau so với cái trước càng đáng sợ hơn, cô không thể chịu nổi nên chỉ còn mình anh bồi Trần bảo bối chơi tiếp.
Cô ngồi trên ghế băng dài dưới tán công, bỗng có một người phụ nữ đi tới ngồi xuống bên cánh, ánh mắt đầy hâm mộ " Chồng cô cùng cô đều xinh đẹp như vậy chẳng trách con trai cô thật là một cậu bé đáng yêu, một nhà ba người thật hạnh phúc "
' một nhà ba người ' bốn từ này làm cô ngẩn ra, không hiểu từ đâu trong lòng cảm thấy chút ấm áp, cô cười cười nhìn về phía hai bố con bảo bối đang chơi, dưới ánh mặt trời khung cảnh này hiện ra thật đẹp.
Từ ngày ba mẹ mất, cô không còn gia đình, mấy năm nay bảo bối là người thân duy nhất trên cõi đời này của cô. Nghĩ tới đây cô có chút xúc động, có lẽ cô nêm cho bảo bối một gia đình hoàn chỉnh. Cô liếc nhìn người đàn ông phía xa xa kia, càng suy nghĩ càng rối rắm.
" Mẹ! Chúng ta đi chơi động ma quỷ đi " không biết từ lúc nào Trần bảo bối đã hăng hái đi tới, kéo cô bừng tỉnh
" Trong đó có ma quỷ sao? " cô ngơ ngác hỏi
" Trong đó là phòng mê cung a, nếu mà mẹ đi đúng thì sẽ không có ma quỷ hù doạ " Trần bảo bối vui vẻ, nhảy nhót nói
Cô nghe hay từ " ma quỷ " liền nhíu mày " nếu đi sai thì sao? "
" Con và chú đây đều thông minh như bậy, có thể đi sai được sao? " Trần bảo bối kiêu ngạo, ưỡn ngực, nói xong không chờ cô trả lời cậu bé liền kéo tay cô đi.
Trước cửa động ma quỷ
" Chúng ta chia làm hai đội thi xem đội nào ra được khỏi động này nhanh hơn, con một đội, mẹ và chú một đội " cậu líu lo nói, anh mắt tinh quái, một trong những mục đích đi chơi hôm nay chính là muốn tác hợp cho ba và mẹ a.
Biết mẹ sẽ phản đối nên nói xong cậu liền nhanh chóng chuồn đi. "Hắc hắc, mẹ, con không phải muốn bán mẹ đâu, con làm tất cả là vì hạnh phúc của mẹ, hạnh phúc của gia đình chúng ta " vừa đi cậu vừa cười gian trá
/64
|