Thấy A Sửu được Viêm hộ pháp dẫn về, Đoạn Thần nhướn mày, không đếm xỉa đến vẻ mặt vui sướng của A Sửu, hỏi Viêm hộ pháp: Tại sao lại là ngươi đưa nàng về?
Thấy Đoạn Thần không nhìn nàng, A Sửu không. Giành trả lời: Linh hộ pháp đưa ta vào cung rồi hắn nói có chuyện quan trọng phải đi làm, giao ta cho Viêm hộ pháp rồi quay đi. Sư phụ, một tháng không gặp, ta rất nhớ người, người có nhớ ta không? A Sửu đi tới ôm lấy eo Đoạn Thần, ngẩng đầu nhìn hắn.
Không nhớ! Đoạn Thần không chút nghĩ ngợi, trực tiếp nói.
Viêm hộ pháp đứng bên cạnh có chút lúng túng, chắp tay lên tiếng: Nếu như Quân Thượng không còn gì dặn dò thì thuộc hạ vào kho lấy Ma quả cho tiểu chủ.
Đoạn Thần gật đầu với Viêm hộ pháp, cúi đầu nhìn A Sửu, nhàn nhạt nói: Buông tay. Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, không thể cứ dính lấy bản quân như trước được.
A Sửu nghe vậy thì càng ôm chặt hơn. Không muốn! Ta muốn ôm sư phụ! Ta thích dính với sư phụ! Sư phụ, người nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng người cũng nhớ ta, sao lại không nói thật.
Đoạn Thần ghét bỏ liếc mắt nhìn A Sửu, nghiêm mặt nói: Ai nói bản quân nhớ ngươi? Da mặt dày! Mau buông tay ra, ngươi không còn nhỏ nữa, không thể cứ dính lấy bản quân như thế.
Không muốn! Ta cứ thích dính lấy sư phụ! Nếu như lớn lên mà phải rời khỏi sư phụ thì ta thà rằng không lớn! A Sửu lắc đầu, sắc mặt có chút không tốt.
Đoạn Thần có chút đau đầu, nghiêm túc nói với A Sửu: Sau khi nữ tử lớn lên thì không thể ở cùng nam tử nữa, chỉ có thể ở cùng với phu quân thôi. Cho dù là sư phụ thân thuộc với ngươi nhất thì sau này cũng phải giữ khoảng cách. Ngươi rõ chưa?
A Sửu lắc đầu, nhíu mày nói: Ta không hiểu. Ta chỉ muốn ở cùng sư phụ, không muốn ở cùng một nam tử khác!
Đoạn Thần hết cách, không biết phải nói thế nào, dứt khoát lạnh mặt nói: Tóm lại sau này ngươi không được phép dính với bản quân! Nhất định phải giữ khoảng cách với bản quân. Ví dụ như hiện tại, ngươi mau buông tay ra. Bỏ tay ngươi ra khỏi hông của bản quân.”
Một tiếng chào hỏi cũng không nói, A Sửu chảy nước mắt. Không nói gì chạy ra ngoài.
Lúc Đoạn Thần đang ngây người thì đã không thấy A Sửu đâu nữa. Cắn răng đuổi theo ra ngoài điện, Đoạn Thần tức giận nói: Thật sự là càng lớn càng không coi bản quân ra gì! Muốn làm gì thì làm cái đó, thật là ngang ngược mà!
Gọi ma sĩ tới, Đoạn Thần ra lệnh cho bọn họ. Tìm được A Sửu thì trói nàng mang tới gặp hắn.
A Sửu cảm thấy trong lòng cực
Thấy Đoạn Thần không nhìn nàng, A Sửu không. Giành trả lời: Linh hộ pháp đưa ta vào cung rồi hắn nói có chuyện quan trọng phải đi làm, giao ta cho Viêm hộ pháp rồi quay đi. Sư phụ, một tháng không gặp, ta rất nhớ người, người có nhớ ta không? A Sửu đi tới ôm lấy eo Đoạn Thần, ngẩng đầu nhìn hắn.
Không nhớ! Đoạn Thần không chút nghĩ ngợi, trực tiếp nói.
Viêm hộ pháp đứng bên cạnh có chút lúng túng, chắp tay lên tiếng: Nếu như Quân Thượng không còn gì dặn dò thì thuộc hạ vào kho lấy Ma quả cho tiểu chủ.
Đoạn Thần gật đầu với Viêm hộ pháp, cúi đầu nhìn A Sửu, nhàn nhạt nói: Buông tay. Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, không thể cứ dính lấy bản quân như trước được.
A Sửu nghe vậy thì càng ôm chặt hơn. Không muốn! Ta muốn ôm sư phụ! Ta thích dính với sư phụ! Sư phụ, người nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng người cũng nhớ ta, sao lại không nói thật.
Đoạn Thần ghét bỏ liếc mắt nhìn A Sửu, nghiêm mặt nói: Ai nói bản quân nhớ ngươi? Da mặt dày! Mau buông tay ra, ngươi không còn nhỏ nữa, không thể cứ dính lấy bản quân như thế.
Không muốn! Ta cứ thích dính lấy sư phụ! Nếu như lớn lên mà phải rời khỏi sư phụ thì ta thà rằng không lớn! A Sửu lắc đầu, sắc mặt có chút không tốt.
Đoạn Thần có chút đau đầu, nghiêm túc nói với A Sửu: Sau khi nữ tử lớn lên thì không thể ở cùng nam tử nữa, chỉ có thể ở cùng với phu quân thôi. Cho dù là sư phụ thân thuộc với ngươi nhất thì sau này cũng phải giữ khoảng cách. Ngươi rõ chưa?
A Sửu lắc đầu, nhíu mày nói: Ta không hiểu. Ta chỉ muốn ở cùng sư phụ, không muốn ở cùng một nam tử khác!
Đoạn Thần hết cách, không biết phải nói thế nào, dứt khoát lạnh mặt nói: Tóm lại sau này ngươi không được phép dính với bản quân! Nhất định phải giữ khoảng cách với bản quân. Ví dụ như hiện tại, ngươi mau buông tay ra. Bỏ tay ngươi ra khỏi hông của bản quân.”
Một tiếng chào hỏi cũng không nói, A Sửu chảy nước mắt. Không nói gì chạy ra ngoài.
Lúc Đoạn Thần đang ngây người thì đã không thấy A Sửu đâu nữa. Cắn răng đuổi theo ra ngoài điện, Đoạn Thần tức giận nói: Thật sự là càng lớn càng không coi bản quân ra gì! Muốn làm gì thì làm cái đó, thật là ngang ngược mà!
Gọi ma sĩ tới, Đoạn Thần ra lệnh cho bọn họ. Tìm được A Sửu thì trói nàng mang tới gặp hắn.
A Sửu cảm thấy trong lòng cực
/83
|