Phố Trấn Thanh, những cánh đồng xanh mướt rì rào đung đưa trong làn gió chiều man mác, trên con đường gập ghềnh bằng đất, hai bên nhan nhản cây báng súng cao thấp không đồng đều mọc cùng nhau, vắng lặng không một bóng người.
Ánh nắng của buổi chiều sớm nhẹ nhàng soi rọi, người đàn ông chập chững bước đi, những bước chân lảo đảo không vững, mái tóc đen trắng lẫn lộn, bù xù, râu mọc loằng ngoằng trên đôi môi khô cằn, đôi mắt long sòng sọc vằn lên những tia máu, cánh mũi vì thở gấp mà phập phồng không ngừng, chiếc áo trắng trên người nhăn nhúm lại và có rất nhiều vết ố, nếu nhìn kĩ, chắc chắn sẽ nhận ra đó mà những vệt máu đã khô lại chuyển màu, chiếc quần âu đen xộc xệch như thể sẽ tụt xuống bất cứ lúc nào, chỉ nhiêu đấy cũng đủ để thấy rằng chủ nhân của nó đã rất lâu không hề biết đến chuyện chăm sóc cho vẻ ngoài.
Trên cạp quần của người đàn ông lôi thôi cộm lên rõ rệt, tựa hồ như đang giấu một thứ gì đó, hình dạng hiện lên hệt như một chiếc súng.
Dừng chân lại trước một ngôi nhà cấp bốn đơn sơ, tiêu điều, hoang vắng, người đàn ông nắm chặt tay lại, bàn chân nhấc lên định tiến vào trong nhưng một tiếng thét trong đau đớn của một người phụ nữ bỗng vang lên khiến cho chân của hắn dừng lại, sững sờ.
- Á, KHÔNG, HẠNH, CON CỦA TÔI!!!!!!!!!!!!!!
Ngay sau đó, là tiếng lao xao của rất nhiều người, có tiếng trẻ con hoảng sợ:
- Mẹ, mẹ, mẹ tỉnh lại đi mà!
Tay hắn nắm chặt lại, cắn chặt môi, run rẩy, một dòng nước mắt vô thức lăn từ trên hõm má gầy gò.
Hắn, vẫn đến chậm một bước.
- Có nghe thấy tiếng kêu mẹ vừa rồi không? – Một giọng nói từ phía sau hắn thình lình vang lên, hắn quay người lại, nhìn thấy người trước mắt, cả người hắn không ngừng co rúm lại, giọng nói lạnh lùng lại tiếp tục – Không muốn con gái ngươi giống mẹ của nó thì….
- Tôi biết, tôi sẽ làm! – Hắn cúi người, giọng nói run rẩy, trong phút chốc, đôi mắt đang sợ hãi bống lóe lên tia tàn nhẫn, nhanh như chớp, hắn rút súng ra, bàn tay nhanh chóng, không chút do dự, sợ hãi mà bóp cò súng, liên tục ba phát.
“Pằng, pằng, pằng”
“Đoàng!”
Ôm chặt lấy bả vai dính máu, hắn căm phẫn nhìn Nguyên, rồi lại hướng mắt về phía chiếc súng đã bị Nguyên đá ra xa.
Nguyên nhìn vào những người nhốn nháo trong căn nhà đang chạy ra, bực dọc hất mặt với hai người áo đen đứng gần đó, rồi quay người, ngồi vào trong chiếc xe đen gần đó, phóng vụt đi.
Hai người áo đen tiến đến, kéo hắn đi, nhét vào trong xe, rồi chiếc xe cũng nhanh chóng lăn bánh, để lại cho những người từ trong nhà bị kinh động bởi tiếng súng một làn bụi mịt mờ.
Liếc mắt qua chiếc gương, thấy người ngồi sau đang cặm cụi chăm chú vào chiếc điện thoại trong tay, chẳng một chút mảy may, quan tâm đến những điều xảy ra bên ngoài, Nguyên biết, cậu ta thấy hết, chẳng qua, cậu ta lười quan tâm, hẳn là cậu ta cho rằng cái cô gái kia quan trọng hơn việc nhãi nhép này rất nhiều, nhìn kìa, tay bấm thoăn thoắt trên bàn phím, đôi môi mỉm cười đầy sắc xuân thế kia, không phải nhắn tin với cô ta thì là gì?
Nhưng, Nguyên là ai chứ? Là một tên không cần biết đến một thứ gì, chẳng để gì vào mắt, nên với cậu ta, Nguyên không nhất thiết phải im lặng:
- Tên đó, tớ thấy tốt nhất là hủy hắn đi, mẹ kiếp, còn dám chĩa súng về phía tớ.
Đáy mắt chàng trai khẽ lay động, vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại, khi đã chỉnh sửa xong hình ảnh, đặt làm hình nền, cậu mới chậm rãi ngẩng mặt lên, nhìn thấy dáng vẻ khinh bỉ của Nguyên dành cho mình, trực tiếp bỏ qua, đôi môi bạc hơi cong lên:
- Dù sao, cậu cũng đâu việc gì.
- Ồ, cậu nói thì giỏi rồi, cậu cần gì chứ, ngồi ru rú trong này thì an toàn ấm áp rồi, tôi ở bên ngoài thu dọn tàn cuộc do cậu bày ra.
Chàng trai im lặng không nói gì, đôi môi vẫn thấp thoáng nụ cười mỉm, bàn tay thon dài hơi xương chạm khẽ vào chiếc hoa tai hình chữ thập, vuốt ve nhẹ, ánh sáng từ những viên kim cương nhỏ được gắn trên chiếc hoa tai phản chiếu vô cùng tương xứng với mái tóc màu đỏ của cậu.
Chắc giờ, cô ấy đã phát hiện ra rồi nhỉ?
Am mệt mỏi mở mắt, ngày hôm qua khi Duy Linh đưa cô về nhà, Am chỉ nhớ lim dim vừa đặt chân vào nhà, Am đã nằm phịch ra giường mà ngủ, bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? Am chẳng biết, lững thững bước xuống giường, Am đứng trước gương, lấy chiếc khăn mặt lau lên mặt, đôi mắt tèm nhèm tỉnh tảo hẳn, rồi Am ngẩn người ra khi thấy hình ảnh của mình trong gương, vén hết phần tóc lên, mắt Am trợn tròn.
Cái hoa tai này, ở đâu ra vậy?
Am nhớ là Am chỉ đeo một đôi bông tai ngọc trai mà, sao giờ lại biến thành chữ thập là sao?
Vén nốt phần bên kia tóc, Am càng sốc hơn khi thấy bên tai trống rỗng.
Huhu, đôi hoa tai của Thành tặng Am, đâu rồi?
“Áááááá, có người chết…..!!!!!”
Tiếng hét kinh hoàng đâm thủng bầu trời, Am giật mình hoảng hốt, vứt bỏ chiếc khăn mặt trên tay, chạy vội ra phòng khách, tới gần cửa sổ, vén rèm lên, một đám người vây thành vòng tròn bao quanh một người đang nằm giữa đường với một vũng máu.
Không ổn!
Tiếng chuông cảnh báo vang lên trên đầu Am, Am chạy ra ngoài chung cư, tiến lại đám đông, giơ chiếc thẻ của mình ra:
- Tránh ra, cảnh sát đây!
Nén cơn buồn nôn trong người lại, Am tiến lại gần nạn nhân, là một người đàn ông, là một vết chém ngay giữa bụng, quay phắt người lại tìm kiếm xung quanh, chỉ thấy dòng người vội vã, có người đi ra, có người lại gần, cũng có cả người đang đứng yên xì xào chỉ trỏ.
Đông người như vậy, làm sao biết được hung thủ chứ?
Có khác nào là mò kim đáy bể đâu!
Run run rút điện thoại ra, Am bấm vào số quen thuộc, Am không thể bình tĩnh nổi, hai tiếng tút vang lên, Thành nghe máy:
- Am?
- Thành, mau tới, nhà Am, có án mạng!
Cả người Thành đang dựa vào chiếc ghế, vội nhổm dậy, với lấy chiếc áo khoác, cầm chìa khóa đi ra bên ngoài:
- Am, chờ tôi!
Bước chân gấp gáp nhanh hơn mức bình thường.
Am cúp máy lại, nhìn nạn nhân một lần nữa, hai con mắt mở to trợn ngược chiếu thẳng vào Am, Am giật nảy mình, vội lui ra, đáy mắt vô tình chạm phải lề đường nơi bàn tay nạn nhân để đó, là một dòng chữ: DUY
Sau chữ Y là một vệt máu, nơi ngón trỏ nạn nhân tì vào, dường như gã đang viết dở thì kiệt sức.
Am cau mày.
Không hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh một người.
Duy, có thể lắm chứ!
Nghĩ là làm, Am lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm trong danh bạ cái tên mà chẳng bao giờ Am nghĩ bản thân mình sẽ ngó tới, giọng của nam ca sĩ vang lên chưa đầy bốn giây đã thấy đối phương nhấc máy, Am hờ hững mở miệng:
- Tôi muốn gặp cậu, ngay bây giờ!
Ánh nắng của buổi chiều sớm nhẹ nhàng soi rọi, người đàn ông chập chững bước đi, những bước chân lảo đảo không vững, mái tóc đen trắng lẫn lộn, bù xù, râu mọc loằng ngoằng trên đôi môi khô cằn, đôi mắt long sòng sọc vằn lên những tia máu, cánh mũi vì thở gấp mà phập phồng không ngừng, chiếc áo trắng trên người nhăn nhúm lại và có rất nhiều vết ố, nếu nhìn kĩ, chắc chắn sẽ nhận ra đó mà những vệt máu đã khô lại chuyển màu, chiếc quần âu đen xộc xệch như thể sẽ tụt xuống bất cứ lúc nào, chỉ nhiêu đấy cũng đủ để thấy rằng chủ nhân của nó đã rất lâu không hề biết đến chuyện chăm sóc cho vẻ ngoài.
Trên cạp quần của người đàn ông lôi thôi cộm lên rõ rệt, tựa hồ như đang giấu một thứ gì đó, hình dạng hiện lên hệt như một chiếc súng.
Dừng chân lại trước một ngôi nhà cấp bốn đơn sơ, tiêu điều, hoang vắng, người đàn ông nắm chặt tay lại, bàn chân nhấc lên định tiến vào trong nhưng một tiếng thét trong đau đớn của một người phụ nữ bỗng vang lên khiến cho chân của hắn dừng lại, sững sờ.
- Á, KHÔNG, HẠNH, CON CỦA TÔI!!!!!!!!!!!!!!
Ngay sau đó, là tiếng lao xao của rất nhiều người, có tiếng trẻ con hoảng sợ:
- Mẹ, mẹ, mẹ tỉnh lại đi mà!
Tay hắn nắm chặt lại, cắn chặt môi, run rẩy, một dòng nước mắt vô thức lăn từ trên hõm má gầy gò.
Hắn, vẫn đến chậm một bước.
- Có nghe thấy tiếng kêu mẹ vừa rồi không? – Một giọng nói từ phía sau hắn thình lình vang lên, hắn quay người lại, nhìn thấy người trước mắt, cả người hắn không ngừng co rúm lại, giọng nói lạnh lùng lại tiếp tục – Không muốn con gái ngươi giống mẹ của nó thì….
- Tôi biết, tôi sẽ làm! – Hắn cúi người, giọng nói run rẩy, trong phút chốc, đôi mắt đang sợ hãi bống lóe lên tia tàn nhẫn, nhanh như chớp, hắn rút súng ra, bàn tay nhanh chóng, không chút do dự, sợ hãi mà bóp cò súng, liên tục ba phát.
“Pằng, pằng, pằng”
“Đoàng!”
Ôm chặt lấy bả vai dính máu, hắn căm phẫn nhìn Nguyên, rồi lại hướng mắt về phía chiếc súng đã bị Nguyên đá ra xa.
Nguyên nhìn vào những người nhốn nháo trong căn nhà đang chạy ra, bực dọc hất mặt với hai người áo đen đứng gần đó, rồi quay người, ngồi vào trong chiếc xe đen gần đó, phóng vụt đi.
Hai người áo đen tiến đến, kéo hắn đi, nhét vào trong xe, rồi chiếc xe cũng nhanh chóng lăn bánh, để lại cho những người từ trong nhà bị kinh động bởi tiếng súng một làn bụi mịt mờ.
Liếc mắt qua chiếc gương, thấy người ngồi sau đang cặm cụi chăm chú vào chiếc điện thoại trong tay, chẳng một chút mảy may, quan tâm đến những điều xảy ra bên ngoài, Nguyên biết, cậu ta thấy hết, chẳng qua, cậu ta lười quan tâm, hẳn là cậu ta cho rằng cái cô gái kia quan trọng hơn việc nhãi nhép này rất nhiều, nhìn kìa, tay bấm thoăn thoắt trên bàn phím, đôi môi mỉm cười đầy sắc xuân thế kia, không phải nhắn tin với cô ta thì là gì?
Nhưng, Nguyên là ai chứ? Là một tên không cần biết đến một thứ gì, chẳng để gì vào mắt, nên với cậu ta, Nguyên không nhất thiết phải im lặng:
- Tên đó, tớ thấy tốt nhất là hủy hắn đi, mẹ kiếp, còn dám chĩa súng về phía tớ.
Đáy mắt chàng trai khẽ lay động, vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại, khi đã chỉnh sửa xong hình ảnh, đặt làm hình nền, cậu mới chậm rãi ngẩng mặt lên, nhìn thấy dáng vẻ khinh bỉ của Nguyên dành cho mình, trực tiếp bỏ qua, đôi môi bạc hơi cong lên:
- Dù sao, cậu cũng đâu việc gì.
- Ồ, cậu nói thì giỏi rồi, cậu cần gì chứ, ngồi ru rú trong này thì an toàn ấm áp rồi, tôi ở bên ngoài thu dọn tàn cuộc do cậu bày ra.
Chàng trai im lặng không nói gì, đôi môi vẫn thấp thoáng nụ cười mỉm, bàn tay thon dài hơi xương chạm khẽ vào chiếc hoa tai hình chữ thập, vuốt ve nhẹ, ánh sáng từ những viên kim cương nhỏ được gắn trên chiếc hoa tai phản chiếu vô cùng tương xứng với mái tóc màu đỏ của cậu.
Chắc giờ, cô ấy đã phát hiện ra rồi nhỉ?
Am mệt mỏi mở mắt, ngày hôm qua khi Duy Linh đưa cô về nhà, Am chỉ nhớ lim dim vừa đặt chân vào nhà, Am đã nằm phịch ra giường mà ngủ, bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? Am chẳng biết, lững thững bước xuống giường, Am đứng trước gương, lấy chiếc khăn mặt lau lên mặt, đôi mắt tèm nhèm tỉnh tảo hẳn, rồi Am ngẩn người ra khi thấy hình ảnh của mình trong gương, vén hết phần tóc lên, mắt Am trợn tròn.
Cái hoa tai này, ở đâu ra vậy?
Am nhớ là Am chỉ đeo một đôi bông tai ngọc trai mà, sao giờ lại biến thành chữ thập là sao?
Vén nốt phần bên kia tóc, Am càng sốc hơn khi thấy bên tai trống rỗng.
Huhu, đôi hoa tai của Thành tặng Am, đâu rồi?
“Áááááá, có người chết…..!!!!!”
Tiếng hét kinh hoàng đâm thủng bầu trời, Am giật mình hoảng hốt, vứt bỏ chiếc khăn mặt trên tay, chạy vội ra phòng khách, tới gần cửa sổ, vén rèm lên, một đám người vây thành vòng tròn bao quanh một người đang nằm giữa đường với một vũng máu.
Không ổn!
Tiếng chuông cảnh báo vang lên trên đầu Am, Am chạy ra ngoài chung cư, tiến lại đám đông, giơ chiếc thẻ của mình ra:
- Tránh ra, cảnh sát đây!
Nén cơn buồn nôn trong người lại, Am tiến lại gần nạn nhân, là một người đàn ông, là một vết chém ngay giữa bụng, quay phắt người lại tìm kiếm xung quanh, chỉ thấy dòng người vội vã, có người đi ra, có người lại gần, cũng có cả người đang đứng yên xì xào chỉ trỏ.
Đông người như vậy, làm sao biết được hung thủ chứ?
Có khác nào là mò kim đáy bể đâu!
Run run rút điện thoại ra, Am bấm vào số quen thuộc, Am không thể bình tĩnh nổi, hai tiếng tút vang lên, Thành nghe máy:
- Am?
- Thành, mau tới, nhà Am, có án mạng!
Cả người Thành đang dựa vào chiếc ghế, vội nhổm dậy, với lấy chiếc áo khoác, cầm chìa khóa đi ra bên ngoài:
- Am, chờ tôi!
Bước chân gấp gáp nhanh hơn mức bình thường.
Am cúp máy lại, nhìn nạn nhân một lần nữa, hai con mắt mở to trợn ngược chiếu thẳng vào Am, Am giật nảy mình, vội lui ra, đáy mắt vô tình chạm phải lề đường nơi bàn tay nạn nhân để đó, là một dòng chữ: DUY
Sau chữ Y là một vệt máu, nơi ngón trỏ nạn nhân tì vào, dường như gã đang viết dở thì kiệt sức.
Am cau mày.
Không hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh một người.
Duy, có thể lắm chứ!
Nghĩ là làm, Am lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm trong danh bạ cái tên mà chẳng bao giờ Am nghĩ bản thân mình sẽ ngó tới, giọng của nam ca sĩ vang lên chưa đầy bốn giây đã thấy đối phương nhấc máy, Am hờ hững mở miệng:
- Tôi muốn gặp cậu, ngay bây giờ!
/22
|