Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 57 - Chương 57

/74


Ngài... sao ngài lại ở đây, quỷ sai kia do ngài phái tới sao?

Qua hồi lâu.

Cổ Tiểu Ma vô lực huơ huơ tay trước mắt người đối diện.

Đôi mắt tím kia khẽ chuyển, lúc này Tử Vi mới nhìn về phía nàng, trầm giọng hỏi: Nàng nói gì?

...

Ta ở đây chờ nàng. Tử Vi thản nhiên nói: Nàng vừa mở miệng thì ta đã phát hiện ra khí của nàng, vì vậy mới tạo ra một quỷ sai giúp nàng qua khỏi Đài Nghiệt Kính.

Thì ra là thế. Cổ Tiểu Ma vỡ lẽ, không khỏi cảm thấy vô cùng may mắn: Đa tạ ngài.

Nàng lại không khỏi lo lắng cho Úc Lưu, lặng người trầm tư một lúc, vừa ngẩng đầu đã thấy Tử Vi còn đang nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, tử nhãn ngập tràn vẻ mê man.

Cổ Tiểu Ma chợt thấy có chút lúng túng, từ lần từ biệt trước, đến lúc gặp nhau, cả hai vẫn luôn ở vị trí đối địch.

Thậm chí, cũng bao gồm cả lúc này.

Đương nhiên nàng không ngốc đến mức chủ động nhắc tới vấn đề về lập trường, chỉ gãi đầu nói: Sao ngài biết ta ở đây?

Tử Vi hơi ngẩn ra, rũ mắt, trầm mặc hồi lâu. Đang lúc Cổ Tiểu Ma cho rằng hắn không nghe thấy, đột nhiên hắn nhích gần tới nàng hơn một chút, nói khẽ: Ta vẫn... theo dõi nàng.

Biểu cảm thẫn thờ của hắn lại không hợp hoàn cảnh rồi.

Nhưng Cổ Tiểu Ma hoàn toàn không phát hiện, chỉ cảm thấy lời này do một kẻ nghiêm túc như hắn nói ra, hiệu quả vô cùng đáng sợ. Cả người nàng run lên, lui về sau một bước: Ngài ngài ngài ngài vẫn theo dõi ta...

Lúc Thanh Long bắt nàng, cả lúc trên đảo Thanh Nguyên, ta vẫn luôn theo dõi nàng. Tử Vi lẳng lặng nói, có lẽ là do vẻ mặt của hắn quá thần thánh, khiến Cổ Tiểu Ma quên mất sự hoảng sợ lúc mới vừa rồi, vò đầu: Vậy à... nếu vẫn luôn theo dõi thì sao lại không ra gặp ta? Ta rất nhớ ngài đấy, ha ha ha ha.

Nửa câu sau tuyệt đối là nịnh hót. Cổ Tiểu Ma đã sớm quên sạch về Tử Vi không còn một mống nào, hôm nay nhớ tới, cũng chỉ là lúc nàng quen Thiên Nghiêu, còn có cả đoạn ký ức lúc còn ở trên Thiên giới.

Tử Vi không trả lời, chỉ nhìn nàng, Cổ Tiểu Ma có chút chột dạ, liền nói tiếp: Ta tới tìm lục sư huynh của mình, ngài có thể... có thể giúp ta chút không?

Hắn gật đầu, Cổ Tiểu Ma mừng thầm, nhưng không ngờ hắn lại nói: Ta tới tìm Long thần chuyển thế.

Tới bắt Úc Lưu?

A ha ha, ai thế... Nàng giả vờ ngây thơ vô hại.

...

Dường như nàng đã quên, Tử Vi vẫn luôn 'theo dõi' nàng.

Hắn như không phát hiện ra sự lúng túng của nàng, bình tĩnh hỏi: Nàng có thể giúp ta chứ?

Thiên giới... nhất định phải bắt chàng sao? Nàng không hỏi vì sao, chỉ hơi cúi đầu, khó khăn nói: Úc Lưu đã không muốn báo thù, cũng sẽ không đảo loạn lục giới, ngay cả như vậy... cũng không được sao?

Nàng rũ mắt, vẻ mặt bi thương đến thế, hệt như bạch y nữ tử của nhiều năm trước. Một câu nói 'ta thích chàng' đầy ngượng ngùng kia vẫn còn ở bên tai, nhưng hắn chỉ mang vẻ mặt ngờ nghệch đó, chẳng hiểu gì.

Cái gì cũng không hiểu!

... Ta không biết. Hắn vờ như không thấy được dáng vẻ này của nàng, lời nói có hơi nhanh: Ngọc Đế hạ lệnh, nhất định phải bắt được nàng và hắn... Ta vẫn gạt Ngọc Đế, trừ tọa thần tứ phương, không ai biết nàng là 'nàng ấy'...

Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, Tử Vi lại tiếp lời: Nếu như nàng có thể giúp ta bắt Long thần chuyển thế, đến lúc đó ta sẽ cầu xin Ngọc Đế, chắc chắn ngài sẽ nể tình mà tha cho... Điệp An...

Cả người nàng chấn động, như thần hồn vừa quay về thể xác.

Mãi đến hôm nay, ngài mới phát hiện... Nàng đã bước vào lòng ngài từ lâu rồi sao? Cổ Tiểu Ma lặng lẽ che trái tim nhói lên của mình, trên khuôn mặt tái nhợt lại có chút vẻ vui mừng, nói đến cùng, Điệp An cũng chỉ là một nữ tử si tình đáng thương mà thôi.

Tử Vi đỡ nàng, khẽ hỏi: Nàng thấy không khỏe ở đâu sao?

Nếu ta nói... Nàng không đáp lời hắn, chỉ nói: Ta không phải Điệp An, ngài còn có thể che chở cho ta như thế không?

Tử Vi hoảng hốt, nhìn nét mặt bỗng trở nên quật cường của nàng.

Điệp An mà ngài muốn tìm, có thể đang ở trong cơ thể của ta... Nhưng ít nhất hiện tại, ta không phải nàng ấy... Nàng kiên định nói: Cho dù bây giờ nói ra điều này thì có lẽ ngài sẽ bắt ta, nhưng ta vẫn muốn nói lại một lần nữa, ta tên là Cổ Tiểu Ma, ngài hãy nhớ kĩ.

Dứt lời đã không đợi hắn nói thêm, Cổ Tiểu Ma đi về phía trước mấy bước, vội nói lớn: Ta muốn tới chỗ Diêm La Thiên Tử, nếu không sẽ không đến được điện thứ mười mất.

Tử Vi đứng tại chỗ, trong bóng tối chỉ có mái tóc bạch kim của hắn đang tản ra ánh sáng nhu hòa.

Lòng vô cùng buồn bực, qua chừng ấy nãm, cuối cùng hắn mới hiểu được.

Vất vả lắm mới tìm được nàng, nhưng cũng không phải nàng.

Nhưng nếu nàng không phải là nàng, trông nàng đau đớn, vì sao hắn lại khó chịu như vậy?

Nếu giờ nàng ra ngoài sẽ bị quỷ sai bắt được. Đột nhiên Tử Vi nói: Nàng đã mở miệng nói chuyện trong điện đầu tiên, để lộ dương khí, nếu không có kết giới của ta, rất nhanh thôi nàng sẽ bị phát hiện.

Cổ Tiểu Ma sững người, vội la lên: Vậy phải làm sao bây giờ?

Lúc này, nàng rất muốn ta thả hắn đi sao?

Thân thể nàng cứng đờ, lại vò đầu mà cười: Ha ha ha ha, nói bậy rồi, ta muốn đến điện thứ mười trước...

Nàng thật lòng với hắn, hắn cũng thật lòng với nàng sao? Tử Vi thản nhiên nói.

Đương nhiên rồi. Nàng không chút nghĩ ngợi: Ta và Úc Lưu...

Hắn thật sự... không lừa nàng sao?

Cổ Tiểu Ma ngẩn ngơ, trí nhớ như đang sắp xếp lại, nhanh chóng quay về. Nàng chạy lên cầu thang, chạy băng qua hàng lang dài, đẩy cửa phòng. Úc Lưu đứng ở nơi áng sáng rực rỡ nhất, lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt như có chút bi thương.

Hắn không lừa nàng đâu phải không?

Đương nhiên là không. Cổ Tiểu Ma khẳng định: Chắc chắn chàng sẽ không gạt ta.

Tử Vi không nói thêm gì nữa, chỉ than nhẹ một tiếng, mở miệng: Ta giúp nàng đến điện thứ mười.

Thần Đế đến âm phủ, đây là một chuyện lớn nghìn năm khó gặp. Diêm La Thiên Tử tự mình khom người nghênh đón, nếu không phải

/74

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status