------------------ Lưu Vĩnh Triết-------------------
- Vĩnh Triết, chưa bao giờ tao háo hứng nghĩ về tương lai chúng ta như vậy.
Đông Vũ ngồi trên ghế, nhe răng cười với tôi, điệu bộ cực kì hưng phấn. Tôi không phải người đầu tiên bị chuyển chỗ. Nói thế nào nhỉ... người mạnh nhất luôn được chừa lại xử lí cuối cùng mà. ( Khụ... được rồi, có lẽ tôi hơi hư cấu, chỉ hơi thôi) Trở lại với Đông Vũ, sau khi bị ép buộc chuyển giao chỗ ngồi, địa điểm nó tạm cư tiếp theo là cạnh đại hổ báo của lớp- Vương An Ngọc. Thằng khỉ này không thể chấp nhận sự thật, bi ai rên rỉ suốt bao lâu. Rút cuộc, phát hiện ra tôi còn... thống khổ hơn mình, nó mới cảm thấy trong lòng dậy lên một nỗi... yêu con nhỏ cọp cái kia dễ sợ.
- Đệch! Tao còn lâu mới để gục ngã nhá! Cứ chờ xem, tao sẽ khiến chỗ đó nhộn nhịp như hội.
Nhưng... Chỉ là... Sau một tuần ngồi cạnh Hứa Tinh Du, tôi chợt nhận ra làm nhỏ nói chuyện là một việc khó nhằn nằm ngoài khả năng của loài người. Cho dù tôi nói rất nhiều, nói đến quên trời quên đất, nhỏ vẫn một mực chú tâm vào cuốn ngôn tình khỉ gió nào đó hoặc ngồi vẽ tranh. Thật sự tôi phải kìm nén lắm lắm mới không hỏi nhỏ từ hành tinh nào ngoài vũ trụ tới Trái Đất dấu yêu của tôi.
- Tinh Du, ngôn tình có gì hay mà cậu đọc suốt vậy?
Không ngoài dự đoán, ngay cả ngẩng lên nhìn tôi nhỏ cũng lười. Một hotboy đẹp trai như tôi đây, nói thật đây là lần đầu tiên bị lơ triệt để đến vậy. Quá nhục...
- Tinh Du, cậu không thấy thương một người đẹp trai như tôi mà phải độc thoại một mình sao?
Vẫn im lặng... Nhỏ không thương hoa tiếc ngọc chút nào thật à?
Thật ra, ông trời cũng không phải không cho tôi gợi ý. Từ bên ngoài, tôi nghe có tiếng nói chuyện.
- A! Ngôn tình mới xuất bản này! Tiểu Ly, cậu mua ở đâu vậy?
Hàng lông mày hơi nhíu lại, Hứa Tinh Du ngẩng lên, nhìn ra ngoài rồi lập tức cúi xuống. Còn tôi... tất nhiên là vui như mở cờ trong bụng. Kết quả, cả ngày hôm ấy tôi ngửa mặt cười ha hả, làm thằng Đông Vũ xuống tận phòng y tế xin cho thuốc an thần. Mà mặc kệ thằng khùng đó, bây giờ, tôi còn phải lên kế hoạch cho ngày mai nữa.
----------------- Hứa Tinh Du---------------------
Tôi phải khẳng định một điều: Lưu Vĩnh Triết là một tên đại phiền phức.
Tại vì sao? Suốt một tuần ngồi cạnh hắn, tôi không ngừng bị tra tấn lỗ tai. Nào là bộ phim siêu anh hùng mới ra rất hay, ca sĩ nhạc rock mới lấy vợ, thậm chí chó mèo nhà hàng xóm hắn có cái mặt như con heo cũng kể hết ra. Trời ơi, bộ mặt tôi giống quan tâm lắm hay sao?
Kinh dị hơn cả, không rõ tên hâm ấy uống lộn thuốc gì, một buổi sáng đang đẹp trời như thế, Lưu Vĩnh Triết tự dưng ghé sát cuốn ngôn tình của tôi, toe toét cười:
- Mình biết truyện này rồi! Có phải Bí mật bị thời gian vùi lấp của tác giả Cố Mạn không?
...
- Ủa, không phải à? Thế chắc là Hóa ra anh vẫn ở đây của tác giả Cửu Lộ Phi Hương rồi! Mình nhớ nam chính trong đó là đã nói câu này: Cuộc đời anh vốn là một đường thẳng, chỉ vì gặp em mà rẽ ngang phải không?
...
Đại ca à, cậu bị cái gì đập vào đầu à? Nếu có thần kinh, làm ơn tránh xa tôi, bộ khó lắm sao? Tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi.
Tôi lẳng lặng gập cuốn sách lại, cố tỏ ra bình thường nhất có thể. Đừng cắn tôi nha, tôi không làm gì đâu.
- Ủa? Cậu đi đâu vậy?
Tan học rồi, đương nhiên là về nhà. Chẳng lẽ đầu óc cậu có vấn đề đến nỗi không nhận thức được điều đó.
- Mai cậu mang cho mình mượn quyển Bến xe nha. Hôm trước cậu đọc ấy.
...
Thấy Hà... em muốn đổi chỗ T^T.
- Vĩnh Triết, chưa bao giờ tao háo hứng nghĩ về tương lai chúng ta như vậy.
Đông Vũ ngồi trên ghế, nhe răng cười với tôi, điệu bộ cực kì hưng phấn. Tôi không phải người đầu tiên bị chuyển chỗ. Nói thế nào nhỉ... người mạnh nhất luôn được chừa lại xử lí cuối cùng mà. ( Khụ... được rồi, có lẽ tôi hơi hư cấu, chỉ hơi thôi) Trở lại với Đông Vũ, sau khi bị ép buộc chuyển giao chỗ ngồi, địa điểm nó tạm cư tiếp theo là cạnh đại hổ báo của lớp- Vương An Ngọc. Thằng khỉ này không thể chấp nhận sự thật, bi ai rên rỉ suốt bao lâu. Rút cuộc, phát hiện ra tôi còn... thống khổ hơn mình, nó mới cảm thấy trong lòng dậy lên một nỗi... yêu con nhỏ cọp cái kia dễ sợ.
- Đệch! Tao còn lâu mới để gục ngã nhá! Cứ chờ xem, tao sẽ khiến chỗ đó nhộn nhịp như hội.
Nhưng... Chỉ là... Sau một tuần ngồi cạnh Hứa Tinh Du, tôi chợt nhận ra làm nhỏ nói chuyện là một việc khó nhằn nằm ngoài khả năng của loài người. Cho dù tôi nói rất nhiều, nói đến quên trời quên đất, nhỏ vẫn một mực chú tâm vào cuốn ngôn tình khỉ gió nào đó hoặc ngồi vẽ tranh. Thật sự tôi phải kìm nén lắm lắm mới không hỏi nhỏ từ hành tinh nào ngoài vũ trụ tới Trái Đất dấu yêu của tôi.
- Tinh Du, ngôn tình có gì hay mà cậu đọc suốt vậy?
Không ngoài dự đoán, ngay cả ngẩng lên nhìn tôi nhỏ cũng lười. Một hotboy đẹp trai như tôi đây, nói thật đây là lần đầu tiên bị lơ triệt để đến vậy. Quá nhục...
- Tinh Du, cậu không thấy thương một người đẹp trai như tôi mà phải độc thoại một mình sao?
Vẫn im lặng... Nhỏ không thương hoa tiếc ngọc chút nào thật à?
Thật ra, ông trời cũng không phải không cho tôi gợi ý. Từ bên ngoài, tôi nghe có tiếng nói chuyện.
- A! Ngôn tình mới xuất bản này! Tiểu Ly, cậu mua ở đâu vậy?
Hàng lông mày hơi nhíu lại, Hứa Tinh Du ngẩng lên, nhìn ra ngoài rồi lập tức cúi xuống. Còn tôi... tất nhiên là vui như mở cờ trong bụng. Kết quả, cả ngày hôm ấy tôi ngửa mặt cười ha hả, làm thằng Đông Vũ xuống tận phòng y tế xin cho thuốc an thần. Mà mặc kệ thằng khùng đó, bây giờ, tôi còn phải lên kế hoạch cho ngày mai nữa.
----------------- Hứa Tinh Du---------------------
Tôi phải khẳng định một điều: Lưu Vĩnh Triết là một tên đại phiền phức.
Tại vì sao? Suốt một tuần ngồi cạnh hắn, tôi không ngừng bị tra tấn lỗ tai. Nào là bộ phim siêu anh hùng mới ra rất hay, ca sĩ nhạc rock mới lấy vợ, thậm chí chó mèo nhà hàng xóm hắn có cái mặt như con heo cũng kể hết ra. Trời ơi, bộ mặt tôi giống quan tâm lắm hay sao?
Kinh dị hơn cả, không rõ tên hâm ấy uống lộn thuốc gì, một buổi sáng đang đẹp trời như thế, Lưu Vĩnh Triết tự dưng ghé sát cuốn ngôn tình của tôi, toe toét cười:
- Mình biết truyện này rồi! Có phải Bí mật bị thời gian vùi lấp của tác giả Cố Mạn không?
...
- Ủa, không phải à? Thế chắc là Hóa ra anh vẫn ở đây của tác giả Cửu Lộ Phi Hương rồi! Mình nhớ nam chính trong đó là đã nói câu này: Cuộc đời anh vốn là một đường thẳng, chỉ vì gặp em mà rẽ ngang phải không?
...
Đại ca à, cậu bị cái gì đập vào đầu à? Nếu có thần kinh, làm ơn tránh xa tôi, bộ khó lắm sao? Tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi.
Tôi lẳng lặng gập cuốn sách lại, cố tỏ ra bình thường nhất có thể. Đừng cắn tôi nha, tôi không làm gì đâu.
- Ủa? Cậu đi đâu vậy?
Tan học rồi, đương nhiên là về nhà. Chẳng lẽ đầu óc cậu có vấn đề đến nỗi không nhận thức được điều đó.
- Mai cậu mang cho mình mượn quyển Bến xe nha. Hôm trước cậu đọc ấy.
...
Thấy Hà... em muốn đổi chỗ T^T.
/6
|