Hả? Đó là cái gì và cái gì hả? Sở Vân Hách nghe không hiểu, ngờ nghệch một lúc lâu, mới cau mày nói: Sơ nhi! Sao nàng luôn nói ra những từ ta nghe không hiểu! Chẳng lẽ nàng không phải người Thiên Tố quốc sao?
Ặc! Chuyện này! Ta. . . . ta mất trí nhớ mà! Ta làm sao biết thật ra ta là người nước nào chứ! Đoàn Cẩm Sơ thoáng giật mình, lập tức phản ứng lại ngay, cong cái miệng nhỏ nhắn lên giả bộ đáng thương nói.
Ánh mắt thâm thúy của Sở Vân Hách chợt xẹt qua tia âm trầm, tin tức của An Vũ cũng sắp đến, hắn nói đã tra được lai lịch của những người trong trang viện kia, bao gồm cả Đoàn Cẩm Sơ!
Hi vọng nàng đừng có thân phận gì làm hắn khó xử mới tốt, hi vọng hắn với nàng có thể thuận thuận lợi lợi yêu nhau bên nhau. Nhưng, sâu trong thâm tâm, hắn có một loại trực giác không tốt. . . .
Vân Hách! Chàng đang nghĩ gì vậy? Đoàn Cẩm Sơ nghi ngờ hỏi.
Sở Vân Hách nhẹ nhàng cười: Sơ nhi! Có nghĩ gì đâu! Chỉ thương nàng mất trí nhớ mà thôi! Nhưng mà ta lại ích kỷ không muốn nàng khôi phục trí nhớ! Ta sợ trong trí nhớ nàng thật sự có một nam nhân khác, như vậy ta. . . .!
Vân Hách! Đừng nói! Đoàn Cẩm Sơ rùng mình hoảng sợ, ngắt ngang lời hắn ngay, vội vàng dặn dò: Chàng phải nhớ! Nếu có một ngày ta khôi phục trí nhớ, như vậy người này không phải Đoàn Cẩm Sơ mà chàng yêu! Trong lòng của nàng vốn không có chàng! Chàng không thể yêu nàng nữa, không thể đối tốt với nàng! Nàng có thể là kẻ địch của chàng, có thể sẽ tổn thương chàng! Chàng nhất định phải giữ khoảng cách với nàng, biết không?
Sơ nhi! Nàng đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu câu nào? Đó không phải nàng sao? Sở Vân Hách nghe càng ngày càng mờ mịt, bất giác áp tay lên trán Đoàn Cẩm Sơ, xem có phải nàng phát sốt nói mê không.
Đoàn Cẩm Sơ vội kéo tay hắn xuống, muốn nói rõ ràng, lại không biết nên nói thế nào cho rõ ràng. Nàng là một hồn phách từ thế giới khác đến, nếu nói cho hắn nghe, hắn sẽ tin sao? Chắc chắn sẽ nhìn nàng như quái vật đang nói nhảm, nàng không có gì chứng minh mình là người hiện đại, làm không tốt còn bị cho rằng nàng nói tà thuyết mê hoặc người khác (yêu ngôn hoặc chúng), cho nên. . . . Vẫn không thể nói!
Vân Hách! Ta. . . . ta thật ra muốn nói, chính là nếu lỡ như có một ngày ta khôi phục trí nhớ! Vậy chàng cũng đừng yêu ta, xem như ta đã chết, đừng tới gần ta! Chàng hãy nhớ lời của ta, được không?
Nhìn ánh mắt bức thiết của Đoàn Cẩm Sơ, thấy nàng không
/202
|