Vũ Động Càn Khôn

Chương 168: Phá phong ấn

/1309


Nữ tử mặc một chiếc váy màu nhạt, mi như thúy vũ, da như tuyết trắng, đáy thắt lưng ong, gương mặt được che bởi một lớp sa mỏng, đôi mắt màu xanh khiến cho thiên địa thất sắc.

Nữ tử thế này, khí chất tuyệt sắc như vậy, đúng là hiếm thấy trong thiên địa.

Toàn bộ chân núi vốn nhốn nháo bây giờ trở nên im lặng, tuy nói khuôn mặt cô gái này được che bởi một tấm sa mỏng, nhưng mà qua những khuôn viền ẩn hiện, người ta có thể nhận thấy một khuôn mặt hoàn mỹ, hận không thể đưa tay xé tấm sa mỏng, thỏa mộng nhìn dung mạo tuyệt sắc khiến cho trăm hoa buồn bã.

"Cô gái này thật là xinh đẹp!"

Lâm Động nhìn chằm chằm vào đôi chân ngọc của giai nhân được ẩn trong làn vay đứng trên Thanh Liên, trong lòng hắn nhẹ giọng than thở, cho dù Đổng Tố với phong tình tuyệt đại đứng trước cô gái thần bí này vẫn thua một bậc.

Nhưng mà tuy nói thanh âm của cô gái này nhẹ nhàng, nhưng Lâm Động có thể nhận ra sự cương quyết trong đó, đây chính là một cô gái lạnh lùng.

Nàng chính là một người ngoài nóng trong lạnh!

Loại nữ nhân trong lạnh này vô cùng khó đối phó.

"Cô gái này là ai vậy? Người của dòng họ Hoàng Phổ?"

Lâm Động quay đầu lại nhìn về phía Lâm Khả nhẹ giọng nói.

"Không phải..."

Nghe vậy, Lâm Khả hai mi hơi giật, trong đôi mắt nàng có chút nghi hoặc, dung mạo khí chất của cô gái này khiến cho nàng phải đố kỵ.

"Địa vị của cô gái này hình như không nhỏ, lần này dòng họ Hoàng Phổ mời nàng đến đây, tên nàng dường như là Lăng Thanh Trúc, về phần nàng có lai lịch gì, những người như ta không thể biết được."

Đào lão ở bên cạnh xen vào nói chuyện.

"Có thể khiến cho một nhân vật như Lâm Lang Thiên khách khí như vậy, cô gái này tất có một thân phận không bình thường."

Lâm Động khẽ gật đầu, ở trong lòng thì thào nói.

"Ha hả, hóa ra là Thanh Trúc cô nương, Tần Thế có lễ."

Trên bầu trời, Tần Thế hướng về phía cô gái chân đạp Thanh Liên mỉm cười, hình như người này có biết thân phận của nàng.

"Hắc hắc, không nghĩ tới các ngươi cũng có hứng thú với đồ vật của Đại Viêm vương triều chúng ta."

Vương Viêm nhìn về phía cô gái thần bí, trong mắt không hề che giấu sự ham muốn, giai nhân thế này chỉ cần là đàn ông đương nhiên phải động tâm, hắn khác người ta là không che giấu mà thôi.

"Đúng dịp mà thôi."

Lăng Thanh Trúc mỉm cười nói, đôi mắt nàng chuyển sang nhìn Lâm Lang Thiên, nhẹ giọng nói:

"Nếu người đã đến đông đủ, vậy thì ra tay phá phong ấn đi?"

"Ha hả, cũng được."

Lâm Lang Thiên ôn hòa gật đầu, ánh mắt hắn nhìn về phía Lăng Thanh Trúc đương nhiên là có chút hâm mộ, nhưng không kiêng nể gì như Vương Viêm.

"Ba vị, phong ấn này chính là thủ đoạn do cường giả Niết Bàn Cảnh bố trí, tuy nói đã trải qua vô số nắm nhưng uy lực vẫn không bình thường, với thực lực của chúng ta, phá nó không khó."

Nghe thấy Lâm Lang Thiên nói như vậy, ba người Vương Viêm cũng gật đầu.

"Nói nhảm ít thôi, ra tay!"

Vương Viêm là người ra tay đầu tiên, chỉ thấy chân của hắn đạp một cái vào cây thương màu vàng, thân thương kịch liệt rung động, kim sắc quang mang ở mũi thương nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành một đạo thương mang màu vàng dài hơn 10 trượng, bay ra ngoài!

"Ầm!"

Thương mang bắn ra khiến cho xung quanh phát ra những tiếng nổ ì ùng, khí thế kinh người.

"Ào ào!"

Thấy Vương Viêm ra tay, Tần Thế đứng ở trên Phong Loan Điểu cũng mỉm cười, nhẹ nhàng phất cái quạt lông, hóa thành một làn sóng màu xanh xoay tròn, trong làn sóng đó tràn ngập Nguyên Lực.

"Vù!"

Tần Thế vung quạt lông lên, làn sóng màu xanh đó gào thét lao ra, giống như phủ kín bầu trời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại

/1309

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status