Editor: Ưu Tịch
Có một số chuyện, bản tôn không làm sáng tỏ, không có nghĩa là người khác có thể lập ý nói xấu lung tung.
Hắn giương mắt phượng sắc bén nhìn thẳng về phía Tư Mệnh, làm Tư Mệnh sợ tới mức cổ co rụt lại. Sau đó, từng chữ từng chữ một, hắn gằn giọng thật mạnh, dường như hàm chứa hàn băng lạnh lẽo: Thứ nhất, bảo bối của bản tôn chưa từng thiêu chết cháy Long Tam công chúa bao giờ, hung thủ là kẻ khác. Thứ hai, bảo bối của bản tôn cũng không phải tự mình nhảy xuống Vong Xuyên, mà là trượt chân ngã vào. Thứ ba...
Hắn nói đến chỗ này liền ngừng một chút, thanh âm dần dần thấp xuống, không còn lạnh lẽo cứng rắn như vậy nữa: Khi đó, bản tôn cũng không phải là mơ hồ không rõ, không phải chỉ là đồng ý ngoài miệng, cũng không phải là không nhớ rõ mà đưa nhầm Kim Vũ lệnh (tín vật của Phượng Hoàng ở chương trước đã nói rồi đó), mà là...
Linh Linh nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của hắn, cảm nhận được từng từ hắn nói ra đều gian nan khổ sở, muốn khuyên hắn nếu quá khó khăn thì không cần nói nữa, nhưng hắn vẫn kiên định nói tiếp từng chữ từng chữ một: Chỉ là tình cảm này quá mức mãnh liệt lại tới quá nhanh, làm cho người ta trở tay không kịp, còn ta lại yếu đuối lựa chọn trốn tránh.
Trốn tránh trở về thiên đình, trốn vào trong lòng nữ nhân khác, nghĩ là có thể làm cho đoạn tình cảm vốn chỉ là thoáng qua này, quên sạch sẽ.
Mấy trăm năm đằng đẵng ấy, hắn cố ý nhẫn tâm đối xử với nàng, chẳng quan tâm mà cũng không chịu gặp lại nàng. Sau đó mới phát hiện, trong mấy ngàn năm năm tháng tháng dài dằng dặc đó, sự quan tâm trân trọng đối với nàng đã trở thành bản năng nguyên thủy nhất của thân thể… Hắn, chỉ có thể ngày qua ngày chịu đựng những vướng bận cùng tưởng niệm giống như cỏ dại, ở một góc âm u không ai nhìn thấy điên cuồng sinh sôi nảy nở, sau đó đan thành tấm lưới tình rộng dài vô hạn vây hắn ở bên trong...
Mấy trăm năm sau gặp lại, hắn bị trọng thương rơi vào đáy biển Khứ Hồi vô tận. Nàng bơi tới từ tầng tầng lớp lớp sóng xanh dạt dào, một khắc nàng miệng đối miệng truyền cho hắn nguyên khí, đưa hắn lao ra khỏi mặt biển xanh mênh mông, ánh dương chói mắt đã làm cho hắn đầu váng mắt hoa, nhìn nàng như trút được gánh nặng nở rộ lúm đồng tiền như hoa sáng lạn, trong cơn mê mang dường như hắn thấy được lưới tình kia như ập đến, vây hắn vô lực chống cự, vây hắn không chỗ trốn chạy...
Hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng ôm chặt lấy Linh Linh.
Nàng là bảo bối của hắn, là bảo bối mà hắn phủng* trong lòng bàn tay mà che chở, thương yêu nhập vào trong tâm khảm. Hắn thương nàng yêu nàng còn không kịp, chưa từng có nửa điểm ghét bỏ coi thường.
*Phủng: Nâng niu, trân trọng. Nghĩa đen có thể nói là dịu dàng ôm lấy, ấp lấy.
Rất nhiều chuyện, hắn chưa từng giải thích, cũng không cần giải thích với ai, lưng đeo nhiều xú danh hắn cũng chẳng để ý tới. Bảo bối của hắn đã chết rồi, dù là đáy dòng Vong Xuyên hay bên người Cốt Đầu hắn cũng đã mòn mỏi tìm kiếm, nhưng cũng chẳng thể tìm được dù chỉ một hơi thở mong manh của nàng.
Vậy hết thảy còn điều gì quan trọng đâu?
Nhưng nay tâm tình hắn đã hoàn toàn khác. Nàng còn sống, cho dù nàng đã quên mất chuyện cũ trước kia, hắn cũng vẫn như cũ không chấp nhận được lời đồn đại người khác dùng để chửi bới bảo bối của hắn, không chấp nhận được chuyện nàng phải chịu dù chỉ nửa điểm ủy khuất. Ở trong lòng hắn, cho tới bây giờ nàng vẫn luôn là bảo bối trân quý nhất.
Lúc đó, ngay cả Thánh Mẫu nương nương cũng mở kim khẩu, mà Thần Long tộc cũng không chịu từ bỏ ý đồ, nửa bước cũng không đồng ý thoái nhượng. Hơn nữa, nữ vương Thần Long tộc thương yêu ái nữ, lại càng hận không thể bắt Linh Linh giải lên Tru Tiên đài chịu sét đánh trăm ngàn lần.
Thượng Đế nỗ lực hòa giải, Bạch Phượng Hoàng cũng lấy lòng đưa hết từng đống từng đống lễ vật trân quý tới các trưởng lão Thần Long tộc Khứ Hồi, vài vị trưởng lão mới 'vất vả' khuyên phục nữ vương bệ hạ đáp ứng, nếu có thể làm đám hỏi cho hai tộc, sẽ tha Linh Linh tội chết.
Bọn họ lúc ấy tâm tư có chứa những gì, Bạch Phượng Hoàng tự nhiên lòng như gương sáng. Nhưng tính mạng Linh Linh nằm trong tay bọn họ, hắn cũng chỉ có thể tổ chức đám hỏi Long Phượng, vì đại giới đổi lấy “tha thứ” của Thần Long tộc, từ tử hình sửa án thành ở tù chung thân, bắt Linh Linh nhốt vào dưới mười tám tầng địa ngục, nhận hết luyện ngục khổ, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Thượng đế nghĩ đến chuyện Bạch Linh thiêu chết Long Tam công chúa tội không thể tha, giữ được một mạng đã là vạn đại khai ân, cũng đồng ý đưa Bạch Linh nhốt vào dưới mười tám tầng địa ngục, lại tự mình ra mặt tứ hôn Bạch Phượng Hoàng và đại công chúa Thần Long tộc, cho Thần Long tộc mặt mũi, đến lúc này bọn họ mới vừa lòng.
Dù sao từ sau khi Thủy Nữ chết, Thần Long tộc Khứ Hồi cũng dần dần xuống dốc. Bọn họ tuy rằng xuất thân cao quý, nhưng lại không quyền không thế, bất quá là một đám quý tộc hữu danh vô thực, xa xa không bằng Phượng tộc do có Bạch Phượng Hoàng thân ở địa vị cao mà như mặt trời ban trưa. Bọn họ một lòng muốn có đám hỏi cùng Phượng tộc, nên cũng không thèm quan tâm sống chết của Bạch Linh.
Bạch Phượng Hoàng lại dùng hết mọi biện pháp, lại
Có một số chuyện, bản tôn không làm sáng tỏ, không có nghĩa là người khác có thể lập ý nói xấu lung tung.
Hắn giương mắt phượng sắc bén nhìn thẳng về phía Tư Mệnh, làm Tư Mệnh sợ tới mức cổ co rụt lại. Sau đó, từng chữ từng chữ một, hắn gằn giọng thật mạnh, dường như hàm chứa hàn băng lạnh lẽo: Thứ nhất, bảo bối của bản tôn chưa từng thiêu chết cháy Long Tam công chúa bao giờ, hung thủ là kẻ khác. Thứ hai, bảo bối của bản tôn cũng không phải tự mình nhảy xuống Vong Xuyên, mà là trượt chân ngã vào. Thứ ba...
Hắn nói đến chỗ này liền ngừng một chút, thanh âm dần dần thấp xuống, không còn lạnh lẽo cứng rắn như vậy nữa: Khi đó, bản tôn cũng không phải là mơ hồ không rõ, không phải chỉ là đồng ý ngoài miệng, cũng không phải là không nhớ rõ mà đưa nhầm Kim Vũ lệnh (tín vật của Phượng Hoàng ở chương trước đã nói rồi đó), mà là...
Linh Linh nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của hắn, cảm nhận được từng từ hắn nói ra đều gian nan khổ sở, muốn khuyên hắn nếu quá khó khăn thì không cần nói nữa, nhưng hắn vẫn kiên định nói tiếp từng chữ từng chữ một: Chỉ là tình cảm này quá mức mãnh liệt lại tới quá nhanh, làm cho người ta trở tay không kịp, còn ta lại yếu đuối lựa chọn trốn tránh.
Trốn tránh trở về thiên đình, trốn vào trong lòng nữ nhân khác, nghĩ là có thể làm cho đoạn tình cảm vốn chỉ là thoáng qua này, quên sạch sẽ.
Mấy trăm năm đằng đẵng ấy, hắn cố ý nhẫn tâm đối xử với nàng, chẳng quan tâm mà cũng không chịu gặp lại nàng. Sau đó mới phát hiện, trong mấy ngàn năm năm tháng tháng dài dằng dặc đó, sự quan tâm trân trọng đối với nàng đã trở thành bản năng nguyên thủy nhất của thân thể… Hắn, chỉ có thể ngày qua ngày chịu đựng những vướng bận cùng tưởng niệm giống như cỏ dại, ở một góc âm u không ai nhìn thấy điên cuồng sinh sôi nảy nở, sau đó đan thành tấm lưới tình rộng dài vô hạn vây hắn ở bên trong...
Mấy trăm năm sau gặp lại, hắn bị trọng thương rơi vào đáy biển Khứ Hồi vô tận. Nàng bơi tới từ tầng tầng lớp lớp sóng xanh dạt dào, một khắc nàng miệng đối miệng truyền cho hắn nguyên khí, đưa hắn lao ra khỏi mặt biển xanh mênh mông, ánh dương chói mắt đã làm cho hắn đầu váng mắt hoa, nhìn nàng như trút được gánh nặng nở rộ lúm đồng tiền như hoa sáng lạn, trong cơn mê mang dường như hắn thấy được lưới tình kia như ập đến, vây hắn vô lực chống cự, vây hắn không chỗ trốn chạy...
Hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng ôm chặt lấy Linh Linh.
Nàng là bảo bối của hắn, là bảo bối mà hắn phủng* trong lòng bàn tay mà che chở, thương yêu nhập vào trong tâm khảm. Hắn thương nàng yêu nàng còn không kịp, chưa từng có nửa điểm ghét bỏ coi thường.
*Phủng: Nâng niu, trân trọng. Nghĩa đen có thể nói là dịu dàng ôm lấy, ấp lấy.
Rất nhiều chuyện, hắn chưa từng giải thích, cũng không cần giải thích với ai, lưng đeo nhiều xú danh hắn cũng chẳng để ý tới. Bảo bối của hắn đã chết rồi, dù là đáy dòng Vong Xuyên hay bên người Cốt Đầu hắn cũng đã mòn mỏi tìm kiếm, nhưng cũng chẳng thể tìm được dù chỉ một hơi thở mong manh của nàng.
Vậy hết thảy còn điều gì quan trọng đâu?
Nhưng nay tâm tình hắn đã hoàn toàn khác. Nàng còn sống, cho dù nàng đã quên mất chuyện cũ trước kia, hắn cũng vẫn như cũ không chấp nhận được lời đồn đại người khác dùng để chửi bới bảo bối của hắn, không chấp nhận được chuyện nàng phải chịu dù chỉ nửa điểm ủy khuất. Ở trong lòng hắn, cho tới bây giờ nàng vẫn luôn là bảo bối trân quý nhất.
Lúc đó, ngay cả Thánh Mẫu nương nương cũng mở kim khẩu, mà Thần Long tộc cũng không chịu từ bỏ ý đồ, nửa bước cũng không đồng ý thoái nhượng. Hơn nữa, nữ vương Thần Long tộc thương yêu ái nữ, lại càng hận không thể bắt Linh Linh giải lên Tru Tiên đài chịu sét đánh trăm ngàn lần.
Thượng Đế nỗ lực hòa giải, Bạch Phượng Hoàng cũng lấy lòng đưa hết từng đống từng đống lễ vật trân quý tới các trưởng lão Thần Long tộc Khứ Hồi, vài vị trưởng lão mới 'vất vả' khuyên phục nữ vương bệ hạ đáp ứng, nếu có thể làm đám hỏi cho hai tộc, sẽ tha Linh Linh tội chết.
Bọn họ lúc ấy tâm tư có chứa những gì, Bạch Phượng Hoàng tự nhiên lòng như gương sáng. Nhưng tính mạng Linh Linh nằm trong tay bọn họ, hắn cũng chỉ có thể tổ chức đám hỏi Long Phượng, vì đại giới đổi lấy “tha thứ” của Thần Long tộc, từ tử hình sửa án thành ở tù chung thân, bắt Linh Linh nhốt vào dưới mười tám tầng địa ngục, nhận hết luyện ngục khổ, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Thượng đế nghĩ đến chuyện Bạch Linh thiêu chết Long Tam công chúa tội không thể tha, giữ được một mạng đã là vạn đại khai ân, cũng đồng ý đưa Bạch Linh nhốt vào dưới mười tám tầng địa ngục, lại tự mình ra mặt tứ hôn Bạch Phượng Hoàng và đại công chúa Thần Long tộc, cho Thần Long tộc mặt mũi, đến lúc này bọn họ mới vừa lòng.
Dù sao từ sau khi Thủy Nữ chết, Thần Long tộc Khứ Hồi cũng dần dần xuống dốc. Bọn họ tuy rằng xuất thân cao quý, nhưng lại không quyền không thế, bất quá là một đám quý tộc hữu danh vô thực, xa xa không bằng Phượng tộc do có Bạch Phượng Hoàng thân ở địa vị cao mà như mặt trời ban trưa. Bọn họ một lòng muốn có đám hỏi cùng Phượng tộc, nên cũng không thèm quan tâm sống chết của Bạch Linh.
Bạch Phượng Hoàng lại dùng hết mọi biện pháp, lại
/101
|