Hắn nói như vậy thật? Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên hút một ngụm thuốc, hai mắt nheo lại, nhìn thường vụ phó thị trưởng Trần Hạo đối diện.
Trần Hạo gật đầu, sau đó lại thở dài.
Từ Quang Nhiên nói: Biết rồi!
Trần Hạo vốn tưởng rằng Từ Quang Nhiên sẽ tức giận, nhưng nhìn bộ dạng Từ Quang Nhiên, ông ta tựa hồ cũng không phẫn nộ vì sự kiện này, Trần Hạo cho rằng đây là bởi vì Từ Quang Nhiên tu dưỡng tốt. Động tác liên tiếp của Hạ Bá Đạt đã tạo thành sự khiêu chiến quyền uy với Từ Quang Nhiên, Từ Quang Nhiên không có khả năng thờ ơ. Trần Hạo nói: Bí thư Từ, cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, ngày hôm nay đã có nhiều dân chúng đi tới trước cửa tòa thị chính gây chuyện, thị trưởng Hạ còn muốn tiến hành chỉnh đốn toàn diện triệt để, căn bản là đang cố gắng làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt. Ông ta đặc biệt nhấn mạnh hai chữ cố gắng
Từ Quang Nhiên vẫn ko có phản ứng gì, ông thản nhiên nói: Kiến trúc trái phép Nam Tích quả thật hẳn là nên xử lý một chút.
Trần Hạo có chút không rõ ý tứ Từ Quang Nhiên, kinh ngạc nhìn ông ta.
Từ Quang Nhiên nói: Bên cảng nước sâu tiến triển thế nào? Kỳ thực Từ Quang Nhiên rất rõ ràng tình huống cảng nước sâu, sở dĩ ông hỏi như vậy, ý là nhắc nhở Trần Hạo cần đem tinh lực đặt ở cảng nước sâu, cái đấy mới là trọng điểm.
Trần Hạo có chút quẫn xấu hổ nói: Bên tập đoàn Tinh Nguyệt tôi đã phái người qua liên hệ, sắp tới sẽ có kết quả, bên Hà Trường An vẫn không liên hệ được.
Từ Quang Nhiên nói: Sự nghiệp cải cách của chúng ta cũng không phải thuận buồm xuôi gió, bên trong đó cũng tràn ngập phiêu lưu, nếu như cảng nước sâu làm tốt, người khác sẽ nhìn nhận nỗ lực của chúng ta, nếu như công trình cảng nước sâu không thành công, như vậy sẽ có nhiều hơn nhân nhảy ra chỉ vào chúng ta, vô luận trước đó chúng ta làm ra bao nhiêu thành tích, toàn bộ sẽ bị bọn họ bỏ qua hết, cậu ngàn vạn lần không thể chủ quan!
Trần Hạo đi rồi, Từ Quang Nhiên suy nghĩ một hồi, gọi điện thoại cho bộ tổ chức thị ủy.
... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .
Tuy rằng trong điện thoại Từ Quang Nhiên nói rất ngắn gọn, nhưng bộ trưởng tổ chức Hà Anh Bồi vẫn lĩnh ngộ được tinh thần của ông ta, Từ Quang Nhiên hỏi vấn đề cấp chính xử của Trương Dương có giải quyết chưa, sau đó còn nói buổi sáng ngày hôm nay phát sinh chuyện quần chúng biểu tinh kháng nghị, nói Trương Dương tuổi còn trẻ, xử lý sự tình thiếu bình tĩnh, cho nên mới tạo thành tranh cãi nghiêm trọng như thế, tổ chức nên cho hắn thêm một ít khảo nghiệm.
Hà Anh Bồi gật đầu, buông điện thoại xuống, ông không khỏi lộ ra nụ cười khổ, vấn đề cấp chính xử của Trương Dương đã giải quyết, chỉ là Từ Quang Nhiên gọi điện đến, lại muốn kéo dài chuyện này thêm một thời gian, Trương Dương mạnh mẽ đập siêu thị Cát Tinh của Lý Trường Phong, chuyện này trong thể chế Nam Tích không người nào không rõ. Trước khi Trương Dương đi tới Nam Tích, Hà Anh Bồi đã nghe nói đến phong cách làm việc của hắn, từ khi hắn tới biểu hiện không sai lời đồn, một chủ nhiệm ủy ban thể dục cũng dám nhiều lần khiêu chiến quyền uy của bí thư thị ủy, thằng nhóc này căn bản là tự tìm xấu xí.
Lúc Hà Anh Bồi chính suy nghĩ chuyện này, bí thư ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên đến, trong thị ủy Nam Tích, quan hệ của bọn họ là tốt nhất, lại là hàng xóm, bình thường hay cùng nhau về nhà.
Hà Anh Bồi nói: Còn chưa đến lúc ra về mà!
Lý Bồi Nguyên nói: Tôi tới là có việc muốn hỏi ông!
Hà Anh Bồi gật đầu, mời Lý Bồi Nguyên ngồi xuống, sau đó lấy một gói thuốc Trung Hoa trong ngăn kéo ra, Hà Anh Bồi không hút thuốc lá , nhưng Lý Bồi Nguyên lại là một kẻ nghiện thuốc.
Lý Bồi Nguyên cũng không khách khí, rút ra một điếu, còn lại bỏ vào trong túi của mình : Ngày hôm nay chúng tôi nhận được không ít thư nặc danh hòa tài liệu kiện cáo, tất cả đều nhằm vào chủ nhiệm ủy ban thể dục Trương Dương . Hắn vừa mới đến Nam Tích, ta không rõ ràng tình huống của hắn lắm, cho nên mới hỏi riêng ông tình huống của hắn.
Hà Anh Bồi nhíu nhíu mày, nâng ly trà lên uống một ngụm, thấp giọng nói: Kiện cáo hắn cái gì?
Lý Bồi Nguyên nói: Nói hắn lấy việc công làm việc tư, làm loạn quan hệ nam nữ, nói hắn bắt nạt người dân, ỷ thế hiếp người, cái gì cũng có, nói chung là không có lời nào tốt.
Hà Anh Bồi nở nụ cười: Rất nhiều sao?
Lý Bồi Nguyên nói: Hôm qua không có, trong vòng một ngày hôm nay chúng tôi nhận được tin kiện cáo và tài liệu dài hơn một mét, ông nói có nhiều hay không?
Ông dự định làm sao?
Lý Bồi Nguyên nói: Tôi không phải là đang trưng cầu ý kiến của ông sao? Cán bộ trẻ tuổi vừa đi tới Nam Tích được vài ngày, sao lại để xảy ra phản ứng lớn như vậy? Hơn nữa tất cả thư kiện cáo đều tập trung trong ngày hôm nay, tôi cảm thấy chuyện này có chút kỳ hoặc.
Hà Anh Bồi nói: Có cái gì kỳ hoặc? Ngày hôm qua chuyện thành phố đi xử lý kiến trúc trái phép ông không biết sao?
Lý Bồi Nguyên hút thuốc, trên mặt lộ ra một chút ý cười.
Hà Anh Bồi đối với ông bạn già có thể nói hiểu quá rõ rồi, ông ta căn bản không phải đến vì chuyện của Trương Dương, chuyện của Trương Dương chẳng qua chỉ là một cái cớ, mục đích chân chính của Lý Bồi Nguyên là muốn cùng ông tham khảo một chút về cục diện chính trị của Nam Tích. Hà Anh Bồi mắng: Cáo già, ông muốn nói cái gì, thì cứ việc nói.
Lý Bồi Nguyên phà một hơi khói thuốc lên, nói: Tôi luôn cảm thấy trời của Nam Tích sẽ thay đổi, một chủ nhiệm ủy ban thể dục nho nhỏ dám công khai đánh vào mặt của bí thư Từ, thị trưởng Hạ luôn luôn hiền hòa bỗng nhiên biến thành gà mái lập uy, uy phong lẫm liệt đằng đằng sát khí, Nam Tích có phải là sắp thay đổi hướng gió?
Hà Anh Bồi nói: Có liên quan sao?
Lý Bồi Nguyên nói: Trong thường ủy Nam Tích, tôi và ông tốt xấu gì cũng chiếm một ghế, sao có thể nói không liên quan? Ông rất hiểu Hà Anh Bồi, con người của Hà Anh Bồi thuộc phái trung lập, từ trước đến nay làm việc luôn dựa trên nguyên tắc không đắc tội với cả hai, ngoại trừ bản thân ra, với ai ông cũng đều giữ khoảng cách nhất định.
Hà Anh Bồi nói: Từ khi Thường Lăng Không rời khỏi Nam Tích, có một số việc cũng đã được chôn xuống, tôi làm công tác tổ chức nhân sự nhiều năm như vậy, có chuyện tôi rất rõ ràng, quan trường là một thùng thuốc nổ, lúc có người châm lửa, thì nó sẽ là một vụ nổ kinh thiên động địa tuyệt đối không tưởng tượng được.
Lý Bồi Nguyên nói: Tôi nhìn thế nào thì Trương Dương cũng giống một người châm lửa.
Hà Anh Bồi nở nụ cười: Chơi với lửa có ngày phỏng tay, châm lửa không phải là một chuyện tốt gì.
Lý Bồi Nguyên nói: Nam Tích cũng cần cho nổ một phát.
Hà Anh Bồi cảm nhận được cái gì đó từ trong lời nói của ông bạn già, thấp giọng nói: Hiện tại trên dưới toàn quốc đều đem phát triển kinh tế đặt ở vị trí thứ nhất, ông đề xướng đấu tranh chính trị, cái này không phải là làm trái lại với quốc gia sao?
Lý Bồi Nguyên nói: Không đấu tranh làm sao phát triển? Cái thứ quyền lực này tập trung trên người một người cũng không phải chuyện tốt, hai năm Nam Tích ngoại trừ xây dựng ra, cả ngày đều nói là tài chính gặp trắc trở, nhưng tài chính trắc trở thị do cái gì tạo thành ?
Hà Anh Bồi nói: Trong cuộc họp thường ủy sao ông không nói?
Tôi nói có tác dụng sao?
Hà Anh Bồi trầm mặc, qua một hồi lâu mới nói: Chuyện kiện cáo Trương Dương ông dự định xử lý như thế nào?
Lý Bồi Nguyên nói: Vậy phải xem hắn xử lý như thế nào, chuyện này tôi khẳng định sẽ không lấy ra nói nữa, nếu có chứng cứ thật sự, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hà Anh Bồi cười cười nói: Thằng nhóc này là một tên phiền phức.”
Lý Bồi Nguyên tràn đầy đồng cảm gật đầu: Còn nhớ rõ vụ án lúc trước của Đường Hưng Sinh không?
Hà Anh Bồi đương nhiên nhớ kỹ, Đường Hưng Sinh hòa Thường Lăng Không là hai ngon sao chính trị lớn tại Nam Tích, nếu như Đường Hưng Sinh không phải do sự việc kia bị bại lộ, hiện tại gã ta đã thăng nhiệm lên làm phó sở trưởng sở công an tỉnh Bình Hải rồi, tiền đồ không thể đo đếm được nữa, chính là do Trương Dương ra tay tìm được chứng cứ phạm tội của Đường Hưng Sinh, mới dẫn đến Đường Hưng Sinh sợ tội bỏ trốn, đến nay bạt vô âm tín.
Lý Bồi Nguyên nói: Dám làm cái nên làm, tất có chổ dựa!”
Hà Anh Bồi chậm rãi hạ ly trà xuống, nói một câu giống như rất là bình thường : Chuyện xảy ra hai ngày nay chỉ là một bắt đầu, vô luận là bây giờ hay là sau này, chúng ta cũng cần đối đãi vấn đề khách quan. Lý Bồi Nguyên nói: Nói khách quan, xử lý kiến trúc trái phép trong thành phố là chuyệ tốt tạo phúc cho dân chúng.
Hà Anh Bồi nói: Đều biết rõ hẳn là nên làm thế nào, nhưng kẻ dám đi làm thì lại ko có mấy ai.
... ... ... ... ...
Trong phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới còn có hai tòa nhà trái phép chưa có dỡ bỏ, sở dĩ chúng nó còn nguyên là do có nguyên nhân, hai nhà đều có thủ tục chính quy, nói cách khác, không thuộc về kiến trúc trái phép. Nói cách khác bọn họ không thể cưỡng chế chấp hành giống kiến trúc trái phép khác. Trương Dương ngồi phòng làm việc ủy ban thể dục, tuy rằng hắn không có đi ra ngoài, nhưng cũng biết mình hiện nay đã trở thành nhân vật nơi đầu sóng ngọn gió, buổi sáng có một nhóm người đi tới ủy ban thể dục gây chuyện, đa số là các ông già bà già, đứng trước cửa ủy ban thể dục mắng hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng được công an sơ tán, nghe nói bên cửa lớn tòa thị chính cũng xảy ra chuyện tương tự, còn náo nhiệt hơn ủy ban thể dục.
Trương Dương từ sáng đến giờ cũng không hề rời khỏi phòng làm việc. Chuyện làm thì đã làm, hiện tại cần bình tĩnh, và đợi người khác ra chiêu, thấy rõ con đường đối phương, mình mới hóa giải tốt, có đôi khi Trương đại quan nhân cũng có thể nén được tức giận.
Cửa phòng bị gõ nhẹ, Trương Dương cất cao giọng nói: Vào đi!
Trợ lý chủ nhiệm Tiêu Điều Mẫn đi đến, trong tay còn cầm một xấp văn kiện, Trương Dương cười tủm tỉm nói: Chị Tiêu, có chuyện gì? Chỉ cần không phải trường hợp đồng người, Trương Dương đều xưng hô như thế, như vậy có vẻ thân thiết.
Khuôn mặt của Tiêu Điều Mẫn cũng đầy u sầu, ngày hôm nay hầu như mỗi người trong ủy ban thể dục ai cũng đều bị mắng, Tiêu Điều Mẫn lúcđi làm, còn bị hai bà lão đẩy vài cái, tâm tình không được tốt, cô mang phần văn kiện đặt lên bàn làm việc của Trương Dương, thấp giọng nói: Chủ nhiệm Trương, chuyện ngài hỏi tôi đã đã điều tra xong, hai căn nhà đều thuộc về một người, chủ nhà tên là Mạnh Sĩ Cường.
Mạnh Sĩ Cường? Trương Dương nghe được tên này không khỏi ngẩn ra, hắn lập tức nghĩ tới cục trưởng cục xây dựng thành phố Mạnh Sĩ Xung, thằng nhãi này không có quan hệ gì với Mạnh Sĩ Xung chứ ? Sự tình cũng không nằm ngoài dự liệu của Trương Dương, câu nói kế tiếp của Tiêu Điều Mẫn đã lập tức chứng thực suy đoán của hắn : Mạnh Sĩ Cường là anh trai ruột của cục trưởng cục xây dựng thành phố Mạnh Sĩ Xung.
Trương Dương cười nhạt một tiếng: Hèn chi tôi luôn thấy ông ta không hề có nhiệt tình trong chuyện này, thì ra là như vậy a.
Tiêu Điều Mẫn nói: Căn nhà của Mạnh Sĩ Cường thủ tục hợp pháp , ông ta cũng không phải là không cho phá, chỉ yêu cầu bồi thường.
Ông ta muốn bao nhiêu?
Hai căn nhà đó tổng cộng là bảy mươi lăm mét vuông, ông ta muốn mười triệu.
Trương đại quan nhân vỗ bàn: Mẹ kiếp, muốn tiền muốn đến điên rồi!
Tiêu Điều Mẫn nghe thấy hắn chửi bậy, không khỏi mặt đỏ.
Trương Dương ngượng ngùng cười cười nói: Tôi quá nóng giận, sở dĩ không nhịn được!
Tiêu Điều Mẫn lại nói: Chủ nhiệm Trương, ngài đi nói chuyện với cục trưởng Mạnh đi.
Trương Dương nói: Đúng rồi, hai căn nhà đó xây bao nhiêu năm rồi?
Ba năm!
Trương Dương nhíu nhíu mày, ba năm, nói cách khác lúc trung tâm thể dục mới quy hoạch, Mạnh Sĩ Cường đúng thật là có chút biện pháp, còn có thể lấy được thủ tục hợp pháp, cái này hẳn là nhờ em của ông ta Mạnh Sĩ Xung xuất lực không ít, hai căn nhà đổ nát đó mà muốn đòi mười triệu, thực sự đúng là biết hét giá.
Trương Dương nói: Ngoài cửa lớn còn ồn ào không?
Tiêu Điều Mẫn nói: Công an đã đến, đuổi bọn họ đi rồi, bất quá tôi nghe nói bọn họ còn muốn trở lại. Tiêu Điều Mẫn có vẻ lo lắng, trên thực tế tất cả mọi người trong ủy ban thể dục rất ít trải qua trường hợp như vậy, mỗi người đều chịu đựng áp lực tâm lý rất lớn, chỉ có Trương Dương là ngoại lệ, làm người khởi xướng chuyện này, mà thằng nhãi này lại làm như không có việc gì vậy.
... ... ... ...
Trương Dương đến cục xây dựng thành phố có gọi Tang Kim Đường đi chung, trong lòng Tang Kim Đường rất không muốn, nhưng ai kêu ông là là chức phó, Trương Dương gọi ông ông lại không thể không đi, theo Trương Dương đi tới cục xây dựng thành phố, trên đường đi có gọi mấy cú điện thoại nhưng không có ai nghe máy, đến cửa lớn thì bị bảo vệ chặn lại: Làm gì?
Trương Dương hạ xuống cửa sổ xe nói: Tìm cục trưởng Mạnh của các người!
Bảo vệ nói: Cục trưởng Mạnh không có ở đây!
Trương Dương chuyển hướng Tang Kim Đường nói: Hắn nói Mạnh Sĩ Xung không có ở đây!
Tang Kim Đường nói: Không có thì thôi, chúng ta trở về! Ông ta đúng là biết cách nói chuyện.
Trương Dương nhếch môi cười cười: Nói ông rồi mà ông không tin, lần trước đến không có, lần này đến cũng không có, sao thị trưởng Hạ vừa tìm ông ta là có thể tìm được, chúng ta đến tìm, thì ông ta lại không có mặt?
Tang Kim Đường nói: Có thể là không ở đây thật! Từ lời nói của ông ta có thể nghe ra, ông ta cũng không phải kiên quyết như vậy.
Trương Dương nói: Tôi thấy ông ta đang trốn chúng ta!
Tang Kim Đường cười đến nỗi có chút bất đắc dĩ, loại chuyện này nhìn được rồi cần gì phải nói toạc ra làm gì, người ta không muốn thấy cậu, trốn cậu thì đã sao? Cậu có thể làm gì bây giờ? Ông thấp giọng khuyên nhủ: Chúng ta trở về thôi.
Trương Dương nói: Để tôi gọi ông ta ra.
Trong lòng Tang Kim Đường nói cậu có gọi thì ông ta cũng không nghe, nhưng lập tức phát hiện ra không đúng, Trương Dương cầm lấy cái loa phóng thanh, hướng về phía ngoài của sổ xe cười tủm tỉm nói: Cục trưởng Mạnh có ở đây hay không, cục trưởng Mạnh Sĩ Xung có ở đây hay không, ngoài cửa có người tìm! Loa phóng thanh có công năng khuếch tán âm lượng, tiếng hô của Trương Dương thông qua nó, nhất thời làm cho thanh âm của hắn được truyền ra ngoài rất lớn.
Mạnh Sĩ Xung lúc này đang ở phòng làm việc, sở dĩ ông ta đóng cửa từ chối tiếp khách cũng không phải nhằm vào Trương Dương, ông ta đang rất phiền, không muốn gặp ai cả, vừa đi làm đã dặn dò bảo vệ cửa, ai mà ngờ sát tinh Trương Dương này lại tìm tới cửa, dùng loa phóng thanh la hét ngoài cửa. Mạnh Sĩ Xung ngồi không yên, hắn tự vấn bản thân đã lăn lộn không ít năm trong quan trường, từ lâu đã tu luyện thành tinh, nhưng người như thế ông vẫn chưa từng gặp phải. Nghe bên ngoài có tiếng kêu tên của hắn, Mạnh Sĩ Xung cảm giác hồn của mình sắp bị gọi ra luôn rồi, hắn chịu không nổi nữa, lập tức gọi điện cho bảo vệ cửa, kêu bảo vệ cửa cho Trương Dương vào.
Trương Dương vui vẻ nói với Tang Kim Đường: Thế nào, tôi nói ông ta có mà.”
Tang Kim Đường chỉ có cười khổ.
Hai người cùng nhau đi tới phòng làm việc của Mạnh Sĩ Xung, cửa phòng làm việc mở rộng ra, Mạnh Sĩ Xung ngồi ở sau bàn công tác, mặt tái xanh, rõ ràng là bị Trương Dương chọc giận.
Trương Dương cười tủm tỉm chào hỏi ông ta một tiếng: Cục trưởng Mạnh, ông có mặt à, vừa rồi bảo vệ của ông ngăn cản không cho tôi vào!
Mạnh Sĩ Xung nói: Ngày hôm nay có dân chúng chạy đến cục xây dựng thành phố gây chuyện, cho nên tôi dặn bọn họ tăng cường quản lý, bất luận kẻ nào tìm ta đều nói không có ở đây. Cái lý do của ông ta coi như đầy đủ.
Trương Dương ngồi xuống sô pha, nhìn hoàn cảnh làm công của Mạnh Sĩ Xung một chút , cảm giác không tồi, từ chậu hoa đến bàn làm việc mà xem, Mạnh Sĩ Xung là một người có sinh hoạt hướng nội, bức tranh chữ trên tường đã hấp dẫn sự chú ý của Trương Dương, bức tranh chữ này viết thương ưng chấn sí, bác kích trường không ( Diều hâu vỗ cánh, vật lộn trời cao). Bức tranh chữ này thoạt nhìn rất có khí phách, lừa gạt người thường hẳn là không khó, nhưng mà đối với một chuyên gia như Trương Dương mà nói, thoạt nhìn thì bức tranh chữ này có vẻ đông cứng, lại có mùi vị khoe khoang, nhìn xuống phần ký tên, người đề danh lại chính là bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên, Mạnh Sĩ Xung có thể được Từ Quang Nhiên viết tặng lưu niệm, xem ra quan hệ hẳn là không bình thường.
Tang Kim Đường theo Trương Dương tới, về mục đích đến đây ngày hôm nay thì ông không biết, nhưng mà có thể suy đoán là có liên quan đến việc xử lý những kiến trúc trái phép.
Trương Dương nói: Cục trưởng Mạnh, ngày hôm nay tôi đến là vô sự không đăng điện tam bảo.
Trên mặt Mạnh Sĩ Xung vẫn có không ý cười, đối mặt với Trương Dương ông cười không nổi.
Trương Dương nói: Hành động chỉnh đốn của chúng ta ngày hôm qua rất thành công, thanh trừ phần lớn kiến trúc trái phép trong phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới.
Mạnh Sĩ Xung không nhịn được nói: Bây giờ nói thành công còn hơi sớm, buổi sáng ngày hôm nay có không ít dân chúng đến tòa thị chính gây chuyện, kháng nghị hành động cưỡng chế của chúng ta, ngay cả cục xây dựng thành phố cũng bị không ít người chửi.
Trương Dương cười nói: Làm công tác, bị chửi là điều bình thường , chúng ta không nên coi là chuyện lớn, còn có nhiều chuyện cần phải làm hơn.
Mạnh Sĩ Xung có chút trào phúng nói: Chủ nhiệm Trương cho rằng chúng ta nên làm tiếp sao?
Trương Dương nói: Đương nhiên là phải tiến hành tiếp hành động xử lý rồi.
Mạnh Sĩ Xung cười cười, nhưng không nói gì, thái độ có vẻ rất khinh miệt.
Trương Dương nói: Ông có một người anh tên là Mạnh Sĩ Cường sao?
Mạnh Sĩ Xung nhíu mày: Cậu có ý gì?
Trương đại quan nhân vẫn làm vẻ mặt cười: Mạnh Sĩ Cường có hai căn nhà trong phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới, ông biết không?
Mạnh Sĩ Xung nói: Chuyện của đại ca tôi, tôi cũng không hỏi đến, chuyện này tôi không rõ ràng lắm.
Trương Dương nói: Vậy bây giờ ông đã biết? Hai căn nhà đó làm ảnh hưởng đến việc xây dựng trung tâm thể dục mới, tôi tới tìm ông chính là vì chuyện này, cục trưởng Mạnh , công tác của đại ca ông giao cho ông làm!
Mạnh Sĩ Xung nói: Được, để tôi gọi điện cho anh ấy. Trước mặt Trương Dương, ông ta quả nhiên gọi điện cho Mạnh Sĩ Cường, nói về chuyện của trung tâm thể dục mới, Mạnh Sĩ Xung cúp điện thoại nói: Chủ nhiệm Trương, đại ca của ta nói nhà của anh ấy không phải là kiến trúc trái phép, thủ tục đầy đủ hết.
Trương Dương trong lòng thầm mắng, chó mà cố làm ra vẻ, nếu như không có thủ tục, tôi đã sớm cho đập hai căn nhà ấy rồi, Trương Dương mỉm cười nói: Thủ tục đầy đủ hết cũng phải hủy, dù sao nhà của ông ấy nằm trong phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới, ảnh hưởng đến xây dựng chỉnh thế, chúng tôi sẽ có bồi thường tương ứng.
Mạnh Sĩ Xung nói: Tôi đưa số điện thoại của anh ấy cho cậu, chuyện cụ thể các người nói nha, chủ nhiệm Trương, chuyện này rất mẫn cảm, tôi là người thân thực sự không thích hợp nhúng tay. Lời nói của Mạnh Sĩ Xung cũng coi như là hợp tình hợp lý.
Trương Dương cười nói: Hay là ông gọi ông ấy đến đây đi, chúng tôi bàn luôn, công trình trung tâm thể dục mới không thể làm lỡ.
Mạnh Sĩ Xung nói: Anh ấy rất bận, để hôm nào đi.
Trương Dương lắc đầu nói: Ngày hôm nay đi, tôi làm việc không thích kéo dài, bây giờ những kiến trúc trái phép trong phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới trên cơ bản đều dỡ bỏ rồi, hai căn nhà của đại ca ông rất chói mắt, cục trưởng Mạnh cũng không muốn người ta xầm xì đúng không?
Mạnh Sĩ Xung nhíu nhíu mày: Chủ nhiệm Trương, tuy rằng anh ấy là đại ca của tôi, nhưng chuyện của anh ấy không liên quan đến tôi!
Trương Dương cười nói: Không ai nói là chuyện này liên quan đến ông cả, ông là cục trưởng cục xây dựng thành phố, lại là một trong những người phụ trách của tổ công tác liên hợp chúng ta, ông cần phải làm gương mẫu, bây giờ mời đại ca của ông tới, chúng ta cùng nhau nói chuyện, tranh thủ trong ngày hôm nay giải quyết chuyện này cho xong.
Mạnh Sĩ Xung có chút bất đắc dĩ, thằng nhãi này ngày hôm nay rốt cuộc là muốn nhìn thẳng vào mình rồi, có ý định chết cũng không tha, xem tình hình nếu ông không gọi đại ca đến, Trương Dương tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, Mạnh Sĩ Xung nhìn Tang Kim Đường một chút , trông cậy ông ta nói vài lời, chỉ là Tang Kim Đường cũng nói một câu: Hay là cứ gọi Mạnh Sĩ Cường tới, dù sao thì chuyện này sớm muộn gì cũng đều phải giải quyết, giải quyết sớm một chút cũng tốt.
Mạnh Sĩ Xung nhìn một chút thời gian nói: Đã là buổi trưa rồi!
Trương Dương cười nói: Không sao cả, chúng tôi với ông đi ăn, nếm thử thứ ăn của bên cục xây dựng thành phố thế nào!
Đã nói mức này, Mạnh Sĩ Xung không có đường lui, ông chỉ có thể gọi điện cho đại ca, kêu đại ca giành thời gian đến cục xây dựng thành phố một chuyến, nguyên nhân cũng nói cho đại ca biết.
... ... ... ... ...
Buổi trưa cùng ngày, Mạnh Sĩ Xung chuẩn bị một bàn cơm ngay nhà ăn của cục xây dựng thành phố, mời Trương Dương và Tang Kim Đường, Trương Dương đề nghị gọi cả cục trưởng Hoắc Đình Sơn của cục quy hoạch đến, Mạnh Sĩ Xung ý thức được thằng nhóc này có thể ôm mục đích gì đó, ông không muốn gọi cú điện thoại này, chỉ là Trương Dương đã gọi điện thoại mời Hoắc Đình Sơn đến luôn.
Bởi vì thể chế Nam Tích có quy định, buổi trưa ra lệnh cấm rượu, cho nên Mạnh Sĩ Xung cũng không có chuẩn bị rượu, lấy hai bình Tuyết Bích. Hoắc Đình Sơn vừa nhìn liền lắc đầu nói: Tôi không thể uống, tôi bị bệnh tiểu đường.
Trương Dương đến đây cũng không phải đế uống rượu, hắn cười nói: Vậy ăn cơm thôi, chúng ta vừa ăn vừa chờ.
Hoắc Đình Sơn còn không biết là phải đợi ai? Có chút kinh ngạc nói: Chờ ai vậy?
Trương Dương nói: Đại ca của cục trưởng Mạnh Sĩ Cường của chúng ta.
Hoắc Đình Sơn lập tức rõ ràng đầu đuôi của chuyện này, lúc đầu Mạnh Sĩ Cường cất nhà, ông còn giúp một tay mà, vừa nghĩ đến chuyện đó, Hoắc Đình Sơn liền có chút hối hận, mình không nên tới, bữa cơm này cũng không dễ ăn.
Mạnh Sĩ Xung đoan khui Tuyết Bích ra, nói : Mọi người đến, tôi cũng không có chuẩn bị, có chổ nào không chu toàn mong rằng có thể bỏ qua.
Tang Kim Đường cười nói: Cục trưởng Mạnh quá khách khí, bữa trưa như vậy đã rất phong phú rồi.
Mạnh Sĩ Xung nói: Không thể so với cơm nước bên ủy ban thể dục của các người được”
Trương Dương cười nói: Cục trưởng Mạnh đang nói tôi à, như vậy đi, cuối tuần này mọi người giành chút thời gian, tôi thu xếp cho các vị lãnh đạo trong tổ công tác liên hợp chúng ta đến ăn một bữa tại nhà ăn của ủy ban thể dục chúng tôi.
Mạnh Sĩ Xung vội vàng lắc đầu nói : Không cần, mọi người làm việc là chính, ăn uống là phụ
Trương Dương nói : Thành phố đã nói rồi, hai cái đều phải làm, hai tay đều phải cứng, công tác không thể làm lỡ uống rượu được, một cán bộ đảng tốt thì đầu tiên phải vượt qua chiến trường công, vượt qua sự khảo nghiệm của rượu!
Người trên bàn nở nụ cười, đừng thấy bên ngoài tỏ ra vui vẻ hòa thuận, thật ra trong lòng mỗi người đều ôm suy nghĩ riêng, tâm tư của Mạnh Sĩ Xung là nặng nhất, ông cho rằng ngày hôm nay Trương Dương đến cục xây dựng thành phố có tràn ngập ý tứ bức cung, hắn muốn dỡ bỏ hai căn nhà của đại ca. Hoắc Đình Sơn thì tràn ngập hối hận, mình đến đây cứ như là ra pháp trường vậy, không có việc tự đi tìm việc, cái này không phải là không may sao?
Tang Kim Đường thì cho rằng mình bị dẫn ra pháp trường, bây giờ ông cũng đã nghĩ thông rồi, Trương Dương cậu là chủ nhiệm ủy ban thể dục, cậu muốn gây rối thì cứ việc gây rối, cậu gọi tôi đi thì tôi cùng đi, có ăn cứ ăn, có uống cứ uống, nói chung là tôi sẽ ít nói lại.
Bởi vì không uống rượu, cho nên bữa trưa tiến hành rất nhanh, chưa đầy một tiếng mà đã ăn xong, nhưng Mạnh Sĩ Cường vẫn còn chưa đến.
Mạnh Sĩ Xung ngáp một cái, ông ta cũng không phải là cố ý, bởi vì mỗi buổi trưa trên cơ bản ông đều ngủ một giấc cả, đến lúc này đã bắt đầu mệt mỏi rã rời, ông cưỡng chế tinh thần, nói : Đến phòng làm việc của tôi uống trà!
Trương Dương nói : Tốt, cục trưởng Mạnh, đại ca của ông chừng nào đến?
Mạnh Sĩ Xung nói : Anh ấy còn đang ở công trường, để tôi gọi điện lại cho anh ấy đã
Mọi người trở về phòng làm việc, Mạnh Sĩ Xung gọi điện thoại cho đại ca, sau đó buông điện thoại xuống nói : Thật xin lỗi, anh ấy đang trên đường đến đây, khoảng một giờ nữa mới đến
Cục trưởng cục quy hoạch Hoắc Đình Sơn nói : Tiêu rồi, chiều nay tôi còn có một cuộc họp, tôi không thể đợi cùng mọi người, thôi tôi đi trước đây
Trương Dương cười nói : Cục trưởng Hoắc gấp cái gì? Lúc này mới một giờ trưa mà, còn kịp!
Hoắc Đình Sơn một lòng muốn thoát thân, ông không muốn tiếp tục ở một chổ như vậy nữa, nói : Thân là lãnh đạo thì phải làm gương tốt, nếu như đến muộn, không phải là để cho mọi người chê cười sao, xin lỗi, tôi thật sự phải đi rồi
Trương Dương nói : Cục trưởng Hoắc, ông có thể đi, nhưng mà ông có thể nói một chút, hai căn nhà này có thuộc về kiến trúc trái phép hay không?
Hoắc Đình Sơn cười nói : Chuyện này tôi còn chưa rõ lắm, chờ khi tôi có thời gian sẽ đi khảo sát một chút, rồi điều tra tư liệu liên quan
Trương Dương nói : Chuyện này tôi đã điều tra qua, hai căn nhà của Mạnh Sĩ Cường có thủ tục đầy đủ hết, nhưng mà lại xây dựng trong phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới, cần phải phá bỏ di dời đi, không thể làm ảnh hưởng đến chỉnh thể của trung tâm thể dục mới được
Hoắc Đình Sơn giả vời nói : Có thủ tục hợp pháp à, có thủ tục hợp pháp thì không thể dựa theo phương pháp xử lý những kiến trúc trái phép được, có cục trưởng Mạnh ở đây nè, mọi người ngồi xuống nói chuyện đi, tìm mọi phương án mà mọi người có thể tiếp thu là được, tôi thật sự phải đi họp rồi
Trương Dương cười nói : Ông đừng vội, chuyện này không có ông đúng là không được! Hắn cầm lấy điện thoại trên bàn của Mạnh Sĩ Xung, gọi điện thoại đến phòng làm việc của cục quy hoạch.
Hoắc Đình Sơn nghe thấy âm thanh của người trong phòng làm việc cục quy hoạch, mới ý thức được là thằng nhãi này đang gọi đến chổ làm của mình.
Xin chào, nơi đây là phòng làm việc của cục quy hoạch
Cục trưởng Hoắc có đó không?
Cục trưởng Hoắc không có ở đây
Buổi chiều ông ta có mặt không?
Không có!
Tôi là chủ nhiệm ủy ban thể dục Trương Dương, có thể nói cho tôi biết ông ta đi đâu không?
Ừ .... buổi chiều nay cục trưởng Hoắc đi họp thành phố, nếu như có việc thì cứ gọi cho ông ấy Lúc Trương Dương gọi điện co cười tủm tỉm nhìn Hoắc Đình Sơn, Hoắc Đình Sơn rất là phiền muộn, thằng nhóc này đúng là đủ xấu xa, tự nhiên nghĩ ra một chiêu thức tổn hại như vậy để vạch trần mình. Ông ta không biết rằng cái chiêu này của Trương đại quan nhân là một trong những chiêu sở trường thường hay dùng mà thôi.
Mạnh Sĩ Xung lạnh lùng nhìn Trương Dương, ông ta tiếp xúc với Trương Dương tuy rằng không dài, nhưng mà ý thức được đây là một thằng nhãi làm việc không lưu tình, ai cũng biết rằng Hoắc Đình Sơn đang nói láo, nhưng ai cũng nên cho Hoắc Đình Sơn một chút mặt mũi, cái kiểu vạch trần trắng trợn như vậy đổi lại là ông cũng không làm được, nhưng mà Trương Dương thì không giống. Mạnh Sĩ Xung âm thầm suy nghĩ chuyện của đại ca, ngày hôm nay không biết còn xảy ra cái gì nữa, nói thế nào cũng cần phải nhắc nhở đại ca trước, cố gắng đừng phát sinh xung đột chính diện với tên nhóc này.
Hoắc Đình Sơn bị Trương Dương vạch trần lời nói dối ngay trước mặt, nhưng không có biểu hiện ra vẻ xấu hổ túng quẫn nào cả, ông cười ha hả nói : Chủ nhiệm Trương không tin tôi, hoài nghi tất cả, tôi có họp thật, trở về tôi kêu bọn họ đi họp, để cho bọn họ biết, lãnh đạo không thể bán đứng đơn giản như vậy
Mọi người cùng nở nụ cười,
Mạnh Sĩ Cường bước vào trong phòng làm việc dưới tiếng cười của bọn họ, ông ta là anh trai ruột của Mạnh Sĩ Xung, cũng làm kiến trúc, có một em trai làm cục trưởng cục xây dựng thành phố, đương nhiên là gần núi ăn núi gần sông ăn sông rồi.
Mạnh Sĩ Cường rất quen thuộc với Hoắc Đình Sơn, Tang Kim Đường, sau khi ông ta vào cửa liền chào hỏi với hai người bọn họ một tiếng, ông ta lần đầu tiên nhìn thấy Trương Dương, nhưng mà trong điện thoại em trai có nhắc đến cho ông biết, cho nên rất nhiệt tình vươn tay ra : Chủ nhiệm Trương à, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!
Trần Hạo gật đầu, sau đó lại thở dài.
Từ Quang Nhiên nói: Biết rồi!
Trần Hạo vốn tưởng rằng Từ Quang Nhiên sẽ tức giận, nhưng nhìn bộ dạng Từ Quang Nhiên, ông ta tựa hồ cũng không phẫn nộ vì sự kiện này, Trần Hạo cho rằng đây là bởi vì Từ Quang Nhiên tu dưỡng tốt. Động tác liên tiếp của Hạ Bá Đạt đã tạo thành sự khiêu chiến quyền uy với Từ Quang Nhiên, Từ Quang Nhiên không có khả năng thờ ơ. Trần Hạo nói: Bí thư Từ, cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, ngày hôm nay đã có nhiều dân chúng đi tới trước cửa tòa thị chính gây chuyện, thị trưởng Hạ còn muốn tiến hành chỉnh đốn toàn diện triệt để, căn bản là đang cố gắng làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt. Ông ta đặc biệt nhấn mạnh hai chữ cố gắng
Từ Quang Nhiên vẫn ko có phản ứng gì, ông thản nhiên nói: Kiến trúc trái phép Nam Tích quả thật hẳn là nên xử lý một chút.
Trần Hạo có chút không rõ ý tứ Từ Quang Nhiên, kinh ngạc nhìn ông ta.
Từ Quang Nhiên nói: Bên cảng nước sâu tiến triển thế nào? Kỳ thực Từ Quang Nhiên rất rõ ràng tình huống cảng nước sâu, sở dĩ ông hỏi như vậy, ý là nhắc nhở Trần Hạo cần đem tinh lực đặt ở cảng nước sâu, cái đấy mới là trọng điểm.
Trần Hạo có chút quẫn xấu hổ nói: Bên tập đoàn Tinh Nguyệt tôi đã phái người qua liên hệ, sắp tới sẽ có kết quả, bên Hà Trường An vẫn không liên hệ được.
Từ Quang Nhiên nói: Sự nghiệp cải cách của chúng ta cũng không phải thuận buồm xuôi gió, bên trong đó cũng tràn ngập phiêu lưu, nếu như cảng nước sâu làm tốt, người khác sẽ nhìn nhận nỗ lực của chúng ta, nếu như công trình cảng nước sâu không thành công, như vậy sẽ có nhiều hơn nhân nhảy ra chỉ vào chúng ta, vô luận trước đó chúng ta làm ra bao nhiêu thành tích, toàn bộ sẽ bị bọn họ bỏ qua hết, cậu ngàn vạn lần không thể chủ quan!
Trần Hạo đi rồi, Từ Quang Nhiên suy nghĩ một hồi, gọi điện thoại cho bộ tổ chức thị ủy.
... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .
Tuy rằng trong điện thoại Từ Quang Nhiên nói rất ngắn gọn, nhưng bộ trưởng tổ chức Hà Anh Bồi vẫn lĩnh ngộ được tinh thần của ông ta, Từ Quang Nhiên hỏi vấn đề cấp chính xử của Trương Dương có giải quyết chưa, sau đó còn nói buổi sáng ngày hôm nay phát sinh chuyện quần chúng biểu tinh kháng nghị, nói Trương Dương tuổi còn trẻ, xử lý sự tình thiếu bình tĩnh, cho nên mới tạo thành tranh cãi nghiêm trọng như thế, tổ chức nên cho hắn thêm một ít khảo nghiệm.
Hà Anh Bồi gật đầu, buông điện thoại xuống, ông không khỏi lộ ra nụ cười khổ, vấn đề cấp chính xử của Trương Dương đã giải quyết, chỉ là Từ Quang Nhiên gọi điện đến, lại muốn kéo dài chuyện này thêm một thời gian, Trương Dương mạnh mẽ đập siêu thị Cát Tinh của Lý Trường Phong, chuyện này trong thể chế Nam Tích không người nào không rõ. Trước khi Trương Dương đi tới Nam Tích, Hà Anh Bồi đã nghe nói đến phong cách làm việc của hắn, từ khi hắn tới biểu hiện không sai lời đồn, một chủ nhiệm ủy ban thể dục cũng dám nhiều lần khiêu chiến quyền uy của bí thư thị ủy, thằng nhóc này căn bản là tự tìm xấu xí.
Lúc Hà Anh Bồi chính suy nghĩ chuyện này, bí thư ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên đến, trong thị ủy Nam Tích, quan hệ của bọn họ là tốt nhất, lại là hàng xóm, bình thường hay cùng nhau về nhà.
Hà Anh Bồi nói: Còn chưa đến lúc ra về mà!
Lý Bồi Nguyên nói: Tôi tới là có việc muốn hỏi ông!
Hà Anh Bồi gật đầu, mời Lý Bồi Nguyên ngồi xuống, sau đó lấy một gói thuốc Trung Hoa trong ngăn kéo ra, Hà Anh Bồi không hút thuốc lá , nhưng Lý Bồi Nguyên lại là một kẻ nghiện thuốc.
Lý Bồi Nguyên cũng không khách khí, rút ra một điếu, còn lại bỏ vào trong túi của mình : Ngày hôm nay chúng tôi nhận được không ít thư nặc danh hòa tài liệu kiện cáo, tất cả đều nhằm vào chủ nhiệm ủy ban thể dục Trương Dương . Hắn vừa mới đến Nam Tích, ta không rõ ràng tình huống của hắn lắm, cho nên mới hỏi riêng ông tình huống của hắn.
Hà Anh Bồi nhíu nhíu mày, nâng ly trà lên uống một ngụm, thấp giọng nói: Kiện cáo hắn cái gì?
Lý Bồi Nguyên nói: Nói hắn lấy việc công làm việc tư, làm loạn quan hệ nam nữ, nói hắn bắt nạt người dân, ỷ thế hiếp người, cái gì cũng có, nói chung là không có lời nào tốt.
Hà Anh Bồi nở nụ cười: Rất nhiều sao?
Lý Bồi Nguyên nói: Hôm qua không có, trong vòng một ngày hôm nay chúng tôi nhận được tin kiện cáo và tài liệu dài hơn một mét, ông nói có nhiều hay không?
Ông dự định làm sao?
Lý Bồi Nguyên nói: Tôi không phải là đang trưng cầu ý kiến của ông sao? Cán bộ trẻ tuổi vừa đi tới Nam Tích được vài ngày, sao lại để xảy ra phản ứng lớn như vậy? Hơn nữa tất cả thư kiện cáo đều tập trung trong ngày hôm nay, tôi cảm thấy chuyện này có chút kỳ hoặc.
Hà Anh Bồi nói: Có cái gì kỳ hoặc? Ngày hôm qua chuyện thành phố đi xử lý kiến trúc trái phép ông không biết sao?
Lý Bồi Nguyên hút thuốc, trên mặt lộ ra một chút ý cười.
Hà Anh Bồi đối với ông bạn già có thể nói hiểu quá rõ rồi, ông ta căn bản không phải đến vì chuyện của Trương Dương, chuyện của Trương Dương chẳng qua chỉ là một cái cớ, mục đích chân chính của Lý Bồi Nguyên là muốn cùng ông tham khảo một chút về cục diện chính trị của Nam Tích. Hà Anh Bồi mắng: Cáo già, ông muốn nói cái gì, thì cứ việc nói.
Lý Bồi Nguyên phà một hơi khói thuốc lên, nói: Tôi luôn cảm thấy trời của Nam Tích sẽ thay đổi, một chủ nhiệm ủy ban thể dục nho nhỏ dám công khai đánh vào mặt của bí thư Từ, thị trưởng Hạ luôn luôn hiền hòa bỗng nhiên biến thành gà mái lập uy, uy phong lẫm liệt đằng đằng sát khí, Nam Tích có phải là sắp thay đổi hướng gió?
Hà Anh Bồi nói: Có liên quan sao?
Lý Bồi Nguyên nói: Trong thường ủy Nam Tích, tôi và ông tốt xấu gì cũng chiếm một ghế, sao có thể nói không liên quan? Ông rất hiểu Hà Anh Bồi, con người của Hà Anh Bồi thuộc phái trung lập, từ trước đến nay làm việc luôn dựa trên nguyên tắc không đắc tội với cả hai, ngoại trừ bản thân ra, với ai ông cũng đều giữ khoảng cách nhất định.
Hà Anh Bồi nói: Từ khi Thường Lăng Không rời khỏi Nam Tích, có một số việc cũng đã được chôn xuống, tôi làm công tác tổ chức nhân sự nhiều năm như vậy, có chuyện tôi rất rõ ràng, quan trường là một thùng thuốc nổ, lúc có người châm lửa, thì nó sẽ là một vụ nổ kinh thiên động địa tuyệt đối không tưởng tượng được.
Lý Bồi Nguyên nói: Tôi nhìn thế nào thì Trương Dương cũng giống một người châm lửa.
Hà Anh Bồi nở nụ cười: Chơi với lửa có ngày phỏng tay, châm lửa không phải là một chuyện tốt gì.
Lý Bồi Nguyên nói: Nam Tích cũng cần cho nổ một phát.
Hà Anh Bồi cảm nhận được cái gì đó từ trong lời nói của ông bạn già, thấp giọng nói: Hiện tại trên dưới toàn quốc đều đem phát triển kinh tế đặt ở vị trí thứ nhất, ông đề xướng đấu tranh chính trị, cái này không phải là làm trái lại với quốc gia sao?
Lý Bồi Nguyên nói: Không đấu tranh làm sao phát triển? Cái thứ quyền lực này tập trung trên người một người cũng không phải chuyện tốt, hai năm Nam Tích ngoại trừ xây dựng ra, cả ngày đều nói là tài chính gặp trắc trở, nhưng tài chính trắc trở thị do cái gì tạo thành ?
Hà Anh Bồi nói: Trong cuộc họp thường ủy sao ông không nói?
Tôi nói có tác dụng sao?
Hà Anh Bồi trầm mặc, qua một hồi lâu mới nói: Chuyện kiện cáo Trương Dương ông dự định xử lý như thế nào?
Lý Bồi Nguyên nói: Vậy phải xem hắn xử lý như thế nào, chuyện này tôi khẳng định sẽ không lấy ra nói nữa, nếu có chứng cứ thật sự, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hà Anh Bồi cười cười nói: Thằng nhóc này là một tên phiền phức.”
Lý Bồi Nguyên tràn đầy đồng cảm gật đầu: Còn nhớ rõ vụ án lúc trước của Đường Hưng Sinh không?
Hà Anh Bồi đương nhiên nhớ kỹ, Đường Hưng Sinh hòa Thường Lăng Không là hai ngon sao chính trị lớn tại Nam Tích, nếu như Đường Hưng Sinh không phải do sự việc kia bị bại lộ, hiện tại gã ta đã thăng nhiệm lên làm phó sở trưởng sở công an tỉnh Bình Hải rồi, tiền đồ không thể đo đếm được nữa, chính là do Trương Dương ra tay tìm được chứng cứ phạm tội của Đường Hưng Sinh, mới dẫn đến Đường Hưng Sinh sợ tội bỏ trốn, đến nay bạt vô âm tín.
Lý Bồi Nguyên nói: Dám làm cái nên làm, tất có chổ dựa!”
Hà Anh Bồi chậm rãi hạ ly trà xuống, nói một câu giống như rất là bình thường : Chuyện xảy ra hai ngày nay chỉ là một bắt đầu, vô luận là bây giờ hay là sau này, chúng ta cũng cần đối đãi vấn đề khách quan. Lý Bồi Nguyên nói: Nói khách quan, xử lý kiến trúc trái phép trong thành phố là chuyệ tốt tạo phúc cho dân chúng.
Hà Anh Bồi nói: Đều biết rõ hẳn là nên làm thế nào, nhưng kẻ dám đi làm thì lại ko có mấy ai.
... ... ... ... ...
Trong phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới còn có hai tòa nhà trái phép chưa có dỡ bỏ, sở dĩ chúng nó còn nguyên là do có nguyên nhân, hai nhà đều có thủ tục chính quy, nói cách khác, không thuộc về kiến trúc trái phép. Nói cách khác bọn họ không thể cưỡng chế chấp hành giống kiến trúc trái phép khác. Trương Dương ngồi phòng làm việc ủy ban thể dục, tuy rằng hắn không có đi ra ngoài, nhưng cũng biết mình hiện nay đã trở thành nhân vật nơi đầu sóng ngọn gió, buổi sáng có một nhóm người đi tới ủy ban thể dục gây chuyện, đa số là các ông già bà già, đứng trước cửa ủy ban thể dục mắng hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng được công an sơ tán, nghe nói bên cửa lớn tòa thị chính cũng xảy ra chuyện tương tự, còn náo nhiệt hơn ủy ban thể dục.
Trương Dương từ sáng đến giờ cũng không hề rời khỏi phòng làm việc. Chuyện làm thì đã làm, hiện tại cần bình tĩnh, và đợi người khác ra chiêu, thấy rõ con đường đối phương, mình mới hóa giải tốt, có đôi khi Trương đại quan nhân cũng có thể nén được tức giận.
Cửa phòng bị gõ nhẹ, Trương Dương cất cao giọng nói: Vào đi!
Trợ lý chủ nhiệm Tiêu Điều Mẫn đi đến, trong tay còn cầm một xấp văn kiện, Trương Dương cười tủm tỉm nói: Chị Tiêu, có chuyện gì? Chỉ cần không phải trường hợp đồng người, Trương Dương đều xưng hô như thế, như vậy có vẻ thân thiết.
Khuôn mặt của Tiêu Điều Mẫn cũng đầy u sầu, ngày hôm nay hầu như mỗi người trong ủy ban thể dục ai cũng đều bị mắng, Tiêu Điều Mẫn lúcđi làm, còn bị hai bà lão đẩy vài cái, tâm tình không được tốt, cô mang phần văn kiện đặt lên bàn làm việc của Trương Dương, thấp giọng nói: Chủ nhiệm Trương, chuyện ngài hỏi tôi đã đã điều tra xong, hai căn nhà đều thuộc về một người, chủ nhà tên là Mạnh Sĩ Cường.
Mạnh Sĩ Cường? Trương Dương nghe được tên này không khỏi ngẩn ra, hắn lập tức nghĩ tới cục trưởng cục xây dựng thành phố Mạnh Sĩ Xung, thằng nhãi này không có quan hệ gì với Mạnh Sĩ Xung chứ ? Sự tình cũng không nằm ngoài dự liệu của Trương Dương, câu nói kế tiếp của Tiêu Điều Mẫn đã lập tức chứng thực suy đoán của hắn : Mạnh Sĩ Cường là anh trai ruột của cục trưởng cục xây dựng thành phố Mạnh Sĩ Xung.
Trương Dương cười nhạt một tiếng: Hèn chi tôi luôn thấy ông ta không hề có nhiệt tình trong chuyện này, thì ra là như vậy a.
Tiêu Điều Mẫn nói: Căn nhà của Mạnh Sĩ Cường thủ tục hợp pháp , ông ta cũng không phải là không cho phá, chỉ yêu cầu bồi thường.
Ông ta muốn bao nhiêu?
Hai căn nhà đó tổng cộng là bảy mươi lăm mét vuông, ông ta muốn mười triệu.
Trương đại quan nhân vỗ bàn: Mẹ kiếp, muốn tiền muốn đến điên rồi!
Tiêu Điều Mẫn nghe thấy hắn chửi bậy, không khỏi mặt đỏ.
Trương Dương ngượng ngùng cười cười nói: Tôi quá nóng giận, sở dĩ không nhịn được!
Tiêu Điều Mẫn lại nói: Chủ nhiệm Trương, ngài đi nói chuyện với cục trưởng Mạnh đi.
Trương Dương nói: Đúng rồi, hai căn nhà đó xây bao nhiêu năm rồi?
Ba năm!
Trương Dương nhíu nhíu mày, ba năm, nói cách khác lúc trung tâm thể dục mới quy hoạch, Mạnh Sĩ Cường đúng thật là có chút biện pháp, còn có thể lấy được thủ tục hợp pháp, cái này hẳn là nhờ em của ông ta Mạnh Sĩ Xung xuất lực không ít, hai căn nhà đổ nát đó mà muốn đòi mười triệu, thực sự đúng là biết hét giá.
Trương Dương nói: Ngoài cửa lớn còn ồn ào không?
Tiêu Điều Mẫn nói: Công an đã đến, đuổi bọn họ đi rồi, bất quá tôi nghe nói bọn họ còn muốn trở lại. Tiêu Điều Mẫn có vẻ lo lắng, trên thực tế tất cả mọi người trong ủy ban thể dục rất ít trải qua trường hợp như vậy, mỗi người đều chịu đựng áp lực tâm lý rất lớn, chỉ có Trương Dương là ngoại lệ, làm người khởi xướng chuyện này, mà thằng nhãi này lại làm như không có việc gì vậy.
... ... ... ...
Trương Dương đến cục xây dựng thành phố có gọi Tang Kim Đường đi chung, trong lòng Tang Kim Đường rất không muốn, nhưng ai kêu ông là là chức phó, Trương Dương gọi ông ông lại không thể không đi, theo Trương Dương đi tới cục xây dựng thành phố, trên đường đi có gọi mấy cú điện thoại nhưng không có ai nghe máy, đến cửa lớn thì bị bảo vệ chặn lại: Làm gì?
Trương Dương hạ xuống cửa sổ xe nói: Tìm cục trưởng Mạnh của các người!
Bảo vệ nói: Cục trưởng Mạnh không có ở đây!
Trương Dương chuyển hướng Tang Kim Đường nói: Hắn nói Mạnh Sĩ Xung không có ở đây!
Tang Kim Đường nói: Không có thì thôi, chúng ta trở về! Ông ta đúng là biết cách nói chuyện.
Trương Dương nhếch môi cười cười: Nói ông rồi mà ông không tin, lần trước đến không có, lần này đến cũng không có, sao thị trưởng Hạ vừa tìm ông ta là có thể tìm được, chúng ta đến tìm, thì ông ta lại không có mặt?
Tang Kim Đường nói: Có thể là không ở đây thật! Từ lời nói của ông ta có thể nghe ra, ông ta cũng không phải kiên quyết như vậy.
Trương Dương nói: Tôi thấy ông ta đang trốn chúng ta!
Tang Kim Đường cười đến nỗi có chút bất đắc dĩ, loại chuyện này nhìn được rồi cần gì phải nói toạc ra làm gì, người ta không muốn thấy cậu, trốn cậu thì đã sao? Cậu có thể làm gì bây giờ? Ông thấp giọng khuyên nhủ: Chúng ta trở về thôi.
Trương Dương nói: Để tôi gọi ông ta ra.
Trong lòng Tang Kim Đường nói cậu có gọi thì ông ta cũng không nghe, nhưng lập tức phát hiện ra không đúng, Trương Dương cầm lấy cái loa phóng thanh, hướng về phía ngoài của sổ xe cười tủm tỉm nói: Cục trưởng Mạnh có ở đây hay không, cục trưởng Mạnh Sĩ Xung có ở đây hay không, ngoài cửa có người tìm! Loa phóng thanh có công năng khuếch tán âm lượng, tiếng hô của Trương Dương thông qua nó, nhất thời làm cho thanh âm của hắn được truyền ra ngoài rất lớn.
Mạnh Sĩ Xung lúc này đang ở phòng làm việc, sở dĩ ông ta đóng cửa từ chối tiếp khách cũng không phải nhằm vào Trương Dương, ông ta đang rất phiền, không muốn gặp ai cả, vừa đi làm đã dặn dò bảo vệ cửa, ai mà ngờ sát tinh Trương Dương này lại tìm tới cửa, dùng loa phóng thanh la hét ngoài cửa. Mạnh Sĩ Xung ngồi không yên, hắn tự vấn bản thân đã lăn lộn không ít năm trong quan trường, từ lâu đã tu luyện thành tinh, nhưng người như thế ông vẫn chưa từng gặp phải. Nghe bên ngoài có tiếng kêu tên của hắn, Mạnh Sĩ Xung cảm giác hồn của mình sắp bị gọi ra luôn rồi, hắn chịu không nổi nữa, lập tức gọi điện cho bảo vệ cửa, kêu bảo vệ cửa cho Trương Dương vào.
Trương Dương vui vẻ nói với Tang Kim Đường: Thế nào, tôi nói ông ta có mà.”
Tang Kim Đường chỉ có cười khổ.
Hai người cùng nhau đi tới phòng làm việc của Mạnh Sĩ Xung, cửa phòng làm việc mở rộng ra, Mạnh Sĩ Xung ngồi ở sau bàn công tác, mặt tái xanh, rõ ràng là bị Trương Dương chọc giận.
Trương Dương cười tủm tỉm chào hỏi ông ta một tiếng: Cục trưởng Mạnh, ông có mặt à, vừa rồi bảo vệ của ông ngăn cản không cho tôi vào!
Mạnh Sĩ Xung nói: Ngày hôm nay có dân chúng chạy đến cục xây dựng thành phố gây chuyện, cho nên tôi dặn bọn họ tăng cường quản lý, bất luận kẻ nào tìm ta đều nói không có ở đây. Cái lý do của ông ta coi như đầy đủ.
Trương Dương ngồi xuống sô pha, nhìn hoàn cảnh làm công của Mạnh Sĩ Xung một chút , cảm giác không tồi, từ chậu hoa đến bàn làm việc mà xem, Mạnh Sĩ Xung là một người có sinh hoạt hướng nội, bức tranh chữ trên tường đã hấp dẫn sự chú ý của Trương Dương, bức tranh chữ này viết thương ưng chấn sí, bác kích trường không ( Diều hâu vỗ cánh, vật lộn trời cao). Bức tranh chữ này thoạt nhìn rất có khí phách, lừa gạt người thường hẳn là không khó, nhưng mà đối với một chuyên gia như Trương Dương mà nói, thoạt nhìn thì bức tranh chữ này có vẻ đông cứng, lại có mùi vị khoe khoang, nhìn xuống phần ký tên, người đề danh lại chính là bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên, Mạnh Sĩ Xung có thể được Từ Quang Nhiên viết tặng lưu niệm, xem ra quan hệ hẳn là không bình thường.
Tang Kim Đường theo Trương Dương tới, về mục đích đến đây ngày hôm nay thì ông không biết, nhưng mà có thể suy đoán là có liên quan đến việc xử lý những kiến trúc trái phép.
Trương Dương nói: Cục trưởng Mạnh, ngày hôm nay tôi đến là vô sự không đăng điện tam bảo.
Trên mặt Mạnh Sĩ Xung vẫn có không ý cười, đối mặt với Trương Dương ông cười không nổi.
Trương Dương nói: Hành động chỉnh đốn của chúng ta ngày hôm qua rất thành công, thanh trừ phần lớn kiến trúc trái phép trong phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới.
Mạnh Sĩ Xung không nhịn được nói: Bây giờ nói thành công còn hơi sớm, buổi sáng ngày hôm nay có không ít dân chúng đến tòa thị chính gây chuyện, kháng nghị hành động cưỡng chế của chúng ta, ngay cả cục xây dựng thành phố cũng bị không ít người chửi.
Trương Dương cười nói: Làm công tác, bị chửi là điều bình thường , chúng ta không nên coi là chuyện lớn, còn có nhiều chuyện cần phải làm hơn.
Mạnh Sĩ Xung có chút trào phúng nói: Chủ nhiệm Trương cho rằng chúng ta nên làm tiếp sao?
Trương Dương nói: Đương nhiên là phải tiến hành tiếp hành động xử lý rồi.
Mạnh Sĩ Xung cười cười, nhưng không nói gì, thái độ có vẻ rất khinh miệt.
Trương Dương nói: Ông có một người anh tên là Mạnh Sĩ Cường sao?
Mạnh Sĩ Xung nhíu mày: Cậu có ý gì?
Trương đại quan nhân vẫn làm vẻ mặt cười: Mạnh Sĩ Cường có hai căn nhà trong phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới, ông biết không?
Mạnh Sĩ Xung nói: Chuyện của đại ca tôi, tôi cũng không hỏi đến, chuyện này tôi không rõ ràng lắm.
Trương Dương nói: Vậy bây giờ ông đã biết? Hai căn nhà đó làm ảnh hưởng đến việc xây dựng trung tâm thể dục mới, tôi tới tìm ông chính là vì chuyện này, cục trưởng Mạnh , công tác của đại ca ông giao cho ông làm!
Mạnh Sĩ Xung nói: Được, để tôi gọi điện cho anh ấy. Trước mặt Trương Dương, ông ta quả nhiên gọi điện cho Mạnh Sĩ Cường, nói về chuyện của trung tâm thể dục mới, Mạnh Sĩ Xung cúp điện thoại nói: Chủ nhiệm Trương, đại ca của ta nói nhà của anh ấy không phải là kiến trúc trái phép, thủ tục đầy đủ hết.
Trương Dương trong lòng thầm mắng, chó mà cố làm ra vẻ, nếu như không có thủ tục, tôi đã sớm cho đập hai căn nhà ấy rồi, Trương Dương mỉm cười nói: Thủ tục đầy đủ hết cũng phải hủy, dù sao nhà của ông ấy nằm trong phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới, ảnh hưởng đến xây dựng chỉnh thế, chúng tôi sẽ có bồi thường tương ứng.
Mạnh Sĩ Xung nói: Tôi đưa số điện thoại của anh ấy cho cậu, chuyện cụ thể các người nói nha, chủ nhiệm Trương, chuyện này rất mẫn cảm, tôi là người thân thực sự không thích hợp nhúng tay. Lời nói của Mạnh Sĩ Xung cũng coi như là hợp tình hợp lý.
Trương Dương cười nói: Hay là ông gọi ông ấy đến đây đi, chúng tôi bàn luôn, công trình trung tâm thể dục mới không thể làm lỡ.
Mạnh Sĩ Xung nói: Anh ấy rất bận, để hôm nào đi.
Trương Dương lắc đầu nói: Ngày hôm nay đi, tôi làm việc không thích kéo dài, bây giờ những kiến trúc trái phép trong phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới trên cơ bản đều dỡ bỏ rồi, hai căn nhà của đại ca ông rất chói mắt, cục trưởng Mạnh cũng không muốn người ta xầm xì đúng không?
Mạnh Sĩ Xung nhíu nhíu mày: Chủ nhiệm Trương, tuy rằng anh ấy là đại ca của tôi, nhưng chuyện của anh ấy không liên quan đến tôi!
Trương Dương cười nói: Không ai nói là chuyện này liên quan đến ông cả, ông là cục trưởng cục xây dựng thành phố, lại là một trong những người phụ trách của tổ công tác liên hợp chúng ta, ông cần phải làm gương mẫu, bây giờ mời đại ca của ông tới, chúng ta cùng nhau nói chuyện, tranh thủ trong ngày hôm nay giải quyết chuyện này cho xong.
Mạnh Sĩ Xung có chút bất đắc dĩ, thằng nhãi này ngày hôm nay rốt cuộc là muốn nhìn thẳng vào mình rồi, có ý định chết cũng không tha, xem tình hình nếu ông không gọi đại ca đến, Trương Dương tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, Mạnh Sĩ Xung nhìn Tang Kim Đường một chút , trông cậy ông ta nói vài lời, chỉ là Tang Kim Đường cũng nói một câu: Hay là cứ gọi Mạnh Sĩ Cường tới, dù sao thì chuyện này sớm muộn gì cũng đều phải giải quyết, giải quyết sớm một chút cũng tốt.
Mạnh Sĩ Xung nhìn một chút thời gian nói: Đã là buổi trưa rồi!
Trương Dương cười nói: Không sao cả, chúng tôi với ông đi ăn, nếm thử thứ ăn của bên cục xây dựng thành phố thế nào!
Đã nói mức này, Mạnh Sĩ Xung không có đường lui, ông chỉ có thể gọi điện cho đại ca, kêu đại ca giành thời gian đến cục xây dựng thành phố một chuyến, nguyên nhân cũng nói cho đại ca biết.
... ... ... ... ...
Buổi trưa cùng ngày, Mạnh Sĩ Xung chuẩn bị một bàn cơm ngay nhà ăn của cục xây dựng thành phố, mời Trương Dương và Tang Kim Đường, Trương Dương đề nghị gọi cả cục trưởng Hoắc Đình Sơn của cục quy hoạch đến, Mạnh Sĩ Xung ý thức được thằng nhóc này có thể ôm mục đích gì đó, ông không muốn gọi cú điện thoại này, chỉ là Trương Dương đã gọi điện thoại mời Hoắc Đình Sơn đến luôn.
Bởi vì thể chế Nam Tích có quy định, buổi trưa ra lệnh cấm rượu, cho nên Mạnh Sĩ Xung cũng không có chuẩn bị rượu, lấy hai bình Tuyết Bích. Hoắc Đình Sơn vừa nhìn liền lắc đầu nói: Tôi không thể uống, tôi bị bệnh tiểu đường.
Trương Dương đến đây cũng không phải đế uống rượu, hắn cười nói: Vậy ăn cơm thôi, chúng ta vừa ăn vừa chờ.
Hoắc Đình Sơn còn không biết là phải đợi ai? Có chút kinh ngạc nói: Chờ ai vậy?
Trương Dương nói: Đại ca của cục trưởng Mạnh Sĩ Cường của chúng ta.
Hoắc Đình Sơn lập tức rõ ràng đầu đuôi của chuyện này, lúc đầu Mạnh Sĩ Cường cất nhà, ông còn giúp một tay mà, vừa nghĩ đến chuyện đó, Hoắc Đình Sơn liền có chút hối hận, mình không nên tới, bữa cơm này cũng không dễ ăn.
Mạnh Sĩ Xung đoan khui Tuyết Bích ra, nói : Mọi người đến, tôi cũng không có chuẩn bị, có chổ nào không chu toàn mong rằng có thể bỏ qua.
Tang Kim Đường cười nói: Cục trưởng Mạnh quá khách khí, bữa trưa như vậy đã rất phong phú rồi.
Mạnh Sĩ Xung nói: Không thể so với cơm nước bên ủy ban thể dục của các người được”
Trương Dương cười nói: Cục trưởng Mạnh đang nói tôi à, như vậy đi, cuối tuần này mọi người giành chút thời gian, tôi thu xếp cho các vị lãnh đạo trong tổ công tác liên hợp chúng ta đến ăn một bữa tại nhà ăn của ủy ban thể dục chúng tôi.
Mạnh Sĩ Xung vội vàng lắc đầu nói : Không cần, mọi người làm việc là chính, ăn uống là phụ
Trương Dương nói : Thành phố đã nói rồi, hai cái đều phải làm, hai tay đều phải cứng, công tác không thể làm lỡ uống rượu được, một cán bộ đảng tốt thì đầu tiên phải vượt qua chiến trường công, vượt qua sự khảo nghiệm của rượu!
Người trên bàn nở nụ cười, đừng thấy bên ngoài tỏ ra vui vẻ hòa thuận, thật ra trong lòng mỗi người đều ôm suy nghĩ riêng, tâm tư của Mạnh Sĩ Xung là nặng nhất, ông cho rằng ngày hôm nay Trương Dương đến cục xây dựng thành phố có tràn ngập ý tứ bức cung, hắn muốn dỡ bỏ hai căn nhà của đại ca. Hoắc Đình Sơn thì tràn ngập hối hận, mình đến đây cứ như là ra pháp trường vậy, không có việc tự đi tìm việc, cái này không phải là không may sao?
Tang Kim Đường thì cho rằng mình bị dẫn ra pháp trường, bây giờ ông cũng đã nghĩ thông rồi, Trương Dương cậu là chủ nhiệm ủy ban thể dục, cậu muốn gây rối thì cứ việc gây rối, cậu gọi tôi đi thì tôi cùng đi, có ăn cứ ăn, có uống cứ uống, nói chung là tôi sẽ ít nói lại.
Bởi vì không uống rượu, cho nên bữa trưa tiến hành rất nhanh, chưa đầy một tiếng mà đã ăn xong, nhưng Mạnh Sĩ Cường vẫn còn chưa đến.
Mạnh Sĩ Xung ngáp một cái, ông ta cũng không phải là cố ý, bởi vì mỗi buổi trưa trên cơ bản ông đều ngủ một giấc cả, đến lúc này đã bắt đầu mệt mỏi rã rời, ông cưỡng chế tinh thần, nói : Đến phòng làm việc của tôi uống trà!
Trương Dương nói : Tốt, cục trưởng Mạnh, đại ca của ông chừng nào đến?
Mạnh Sĩ Xung nói : Anh ấy còn đang ở công trường, để tôi gọi điện lại cho anh ấy đã
Mọi người trở về phòng làm việc, Mạnh Sĩ Xung gọi điện thoại cho đại ca, sau đó buông điện thoại xuống nói : Thật xin lỗi, anh ấy đang trên đường đến đây, khoảng một giờ nữa mới đến
Cục trưởng cục quy hoạch Hoắc Đình Sơn nói : Tiêu rồi, chiều nay tôi còn có một cuộc họp, tôi không thể đợi cùng mọi người, thôi tôi đi trước đây
Trương Dương cười nói : Cục trưởng Hoắc gấp cái gì? Lúc này mới một giờ trưa mà, còn kịp!
Hoắc Đình Sơn một lòng muốn thoát thân, ông không muốn tiếp tục ở một chổ như vậy nữa, nói : Thân là lãnh đạo thì phải làm gương tốt, nếu như đến muộn, không phải là để cho mọi người chê cười sao, xin lỗi, tôi thật sự phải đi rồi
Trương Dương nói : Cục trưởng Hoắc, ông có thể đi, nhưng mà ông có thể nói một chút, hai căn nhà này có thuộc về kiến trúc trái phép hay không?
Hoắc Đình Sơn cười nói : Chuyện này tôi còn chưa rõ lắm, chờ khi tôi có thời gian sẽ đi khảo sát một chút, rồi điều tra tư liệu liên quan
Trương Dương nói : Chuyện này tôi đã điều tra qua, hai căn nhà của Mạnh Sĩ Cường có thủ tục đầy đủ hết, nhưng mà lại xây dựng trong phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới, cần phải phá bỏ di dời đi, không thể làm ảnh hưởng đến chỉnh thể của trung tâm thể dục mới được
Hoắc Đình Sơn giả vời nói : Có thủ tục hợp pháp à, có thủ tục hợp pháp thì không thể dựa theo phương pháp xử lý những kiến trúc trái phép được, có cục trưởng Mạnh ở đây nè, mọi người ngồi xuống nói chuyện đi, tìm mọi phương án mà mọi người có thể tiếp thu là được, tôi thật sự phải đi họp rồi
Trương Dương cười nói : Ông đừng vội, chuyện này không có ông đúng là không được! Hắn cầm lấy điện thoại trên bàn của Mạnh Sĩ Xung, gọi điện thoại đến phòng làm việc của cục quy hoạch.
Hoắc Đình Sơn nghe thấy âm thanh của người trong phòng làm việc cục quy hoạch, mới ý thức được là thằng nhãi này đang gọi đến chổ làm của mình.
Xin chào, nơi đây là phòng làm việc của cục quy hoạch
Cục trưởng Hoắc có đó không?
Cục trưởng Hoắc không có ở đây
Buổi chiều ông ta có mặt không?
Không có!
Tôi là chủ nhiệm ủy ban thể dục Trương Dương, có thể nói cho tôi biết ông ta đi đâu không?
Ừ .... buổi chiều nay cục trưởng Hoắc đi họp thành phố, nếu như có việc thì cứ gọi cho ông ấy Lúc Trương Dương gọi điện co cười tủm tỉm nhìn Hoắc Đình Sơn, Hoắc Đình Sơn rất là phiền muộn, thằng nhóc này đúng là đủ xấu xa, tự nhiên nghĩ ra một chiêu thức tổn hại như vậy để vạch trần mình. Ông ta không biết rằng cái chiêu này của Trương đại quan nhân là một trong những chiêu sở trường thường hay dùng mà thôi.
Mạnh Sĩ Xung lạnh lùng nhìn Trương Dương, ông ta tiếp xúc với Trương Dương tuy rằng không dài, nhưng mà ý thức được đây là một thằng nhãi làm việc không lưu tình, ai cũng biết rằng Hoắc Đình Sơn đang nói láo, nhưng ai cũng nên cho Hoắc Đình Sơn một chút mặt mũi, cái kiểu vạch trần trắng trợn như vậy đổi lại là ông cũng không làm được, nhưng mà Trương Dương thì không giống. Mạnh Sĩ Xung âm thầm suy nghĩ chuyện của đại ca, ngày hôm nay không biết còn xảy ra cái gì nữa, nói thế nào cũng cần phải nhắc nhở đại ca trước, cố gắng đừng phát sinh xung đột chính diện với tên nhóc này.
Hoắc Đình Sơn bị Trương Dương vạch trần lời nói dối ngay trước mặt, nhưng không có biểu hiện ra vẻ xấu hổ túng quẫn nào cả, ông cười ha hả nói : Chủ nhiệm Trương không tin tôi, hoài nghi tất cả, tôi có họp thật, trở về tôi kêu bọn họ đi họp, để cho bọn họ biết, lãnh đạo không thể bán đứng đơn giản như vậy
Mọi người cùng nở nụ cười,
Mạnh Sĩ Cường bước vào trong phòng làm việc dưới tiếng cười của bọn họ, ông ta là anh trai ruột của Mạnh Sĩ Xung, cũng làm kiến trúc, có một em trai làm cục trưởng cục xây dựng thành phố, đương nhiên là gần núi ăn núi gần sông ăn sông rồi.
Mạnh Sĩ Cường rất quen thuộc với Hoắc Đình Sơn, Tang Kim Đường, sau khi ông ta vào cửa liền chào hỏi với hai người bọn họ một tiếng, ông ta lần đầu tiên nhìn thấy Trương Dương, nhưng mà trong điện thoại em trai có nhắc đến cho ông biết, cho nên rất nhiệt tình vươn tay ra : Chủ nhiệm Trương à, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!
/2583
|